Sau khi Trần Minh rời khỏi, một mình Ái Triêm vòng tay ôm đầu gối, ngồi ở trên nền nhà, thật lâu cũng không hề động đậy. Nước mắt đã sớm khô trên gò má.
Ánh trăng mát rượi xuyên qua lớp kính trong suốt, ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống người cô, sự bi thương nhất thời tràn ngập như thủy triều, mãnh liệt làm cô nghẹt thở. Cho đến khi tiếng chuông cửa một lần nữa vang lên cô mới từ từ hoàn hồn đi ra lấy đồ ăn đã đặt.
Người shiper thấy trạng thái của cô cũng phát hoảng, còn quan tâm hỏi cô có cần giúp đỡ gì không? Ái Triêm gượng cười lắc đầu tỏ vẻ mình không sao cả, chỉ là do ngủ nhiều quá mà thôi. Người kia dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô nhưng cũng không biết làm thế nào đành nhận tiền rồi rời đi.
Bê hộp cơm bày ra bàn, tâm trạng của cô vẫn là ăn không vô mặc dù dạ dày đang phản ứng kịch liệt vì đói. Đoạn tình cảm của cô và Trần Minh, sao lại đi đến bước này chứ?
Bọn họ đã từng có khoảng thời gian thân mật, vui vẻ cùng nhau. Từ khi Trần Minh là một chàng thanh niên mới lớn, còn chưa phải là chủ tịch tập đoàn oai phong lẫm liệt một phương trời như bây giờ, cô đã ở bên anh, trò chuyện cùng anh, dùng lời ngon tiếng ngọt khuyên bảo những lúc anh nóng giận.
Năm năm trước khi anh bắt đầu tiếp quản tập đoàn thay cho ông nội Trần, không ai tin ở trong tay anh, tập đoàn sẽ phát triển thành đạt. Vì vậy mà những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710661/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.