Khi Ái Triêm và Nguyên Trâm quay lại bàn ăn, ba Chỉnh đã không còn ở đó, chỉ thấy Trâm Chi đang cắn móng tay đi đi lại lại ở bên cạnh bàn ăn. Thấy hai người đi ra, vẻ mặt Trâm Chi như gần như muốn khóc:
-Hai người đi đâu mà lâu thế hả? Tớ sốt ruột chết mất, lại không mang điện thoại theo nên không gọi được cho cậu. Trần Minh mang vẻ mặt muốn giết người đến đón ba đi mất rồi. Tớ... tớ không cản được.
Tim Ái Triêm như muốn đông cứng lại , vội vàng móc điện thoại ra gọi cho ba Chỉnh. Ông ở trong điện thoại cười hiền nói:
- Con không cần lo lắng, Trần Minh đã chở ba về đến nhà rồi.
Đúng lúc này, Khương Đồng từ ngoài tiến vào, cúi người một chút nói với cô:
-Cô chủ nhỏ, cô cần phải trở về rồi.
Cô nói vài câu xin lỗi với ba rồi cúp máy.
-Tại sao ba tôi lại phải về trước?
Khương Đồng không đáp mà nhìn qua hai người Nguyên Trâm đang ở bên cạnh cô. Ái Triêm biết anh ta ngại nói trước mặt hai người nên cũng không làm khó:
-Chị Nguyên Trâm, Trâm Chi, có lẽ em không thể vui cùng mọi người nữa rồi. Để hôm khác chúng ta lại gặp nhau nhé. Giừo em phải về đây. Xin lỗi hai người.
Nguyên Trâm chỉ trầm mặc nhìn cô không nói gì. Trâm Chi lại nắm chặt tay cô:
-Này. Rồi ... anh ta có làm gì cậu không đấy? Có gì phải gọi ngay cho tớ biết không?
-Không sao đâu. Tớ tự xử lý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710254/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.