Ánh mắt Ái Triêm buông xuống, hai bàn tay nắm chặt, móng tay gắt gao mà đâm vào lòng bàn tay:
-Vậy thì bây giờ chúng ta phải làm sao chứ? Con không yên lòng khi ba ở bên cạnh anh ta. Con...
Sự ủy khuất và đau lòng cho dù cô có muốn che giấu thì ba Chỉnh cũng cảm nhận được rất rõ. Ông xoa xoa đầu của con gái:
-Xin lỗi con. Đã để con chịu nhiều ủy khuất rồi.
Ái Triêm nghe ba nói thì không thể kìm được mà lại bắt đầu sụt sịt khóc. Ba Chỉnh đau lòng giơ tay lau đi hàng nước mắt rơi xuống trên má cô:
-Có ba ở đây. Chuyện gì cũng có ba gánh đỡ cho con.
-Nhưng không phải lỗi của ba. Có xin lỗi thì cũng là con phải xin lỗi. Do con quá ích kỷ nên mới tự mình làm khổ mình. Ba. Con xin lỗi.
Ba Chỉnh chỉ biết lắc đầu. Ông biết tính cách của con gái mình, tuy bề ngoài thoạt nhìn dịu dàng, nhưng nội tâm lại quật cường mạnh mẽ. Chịu ấm ức nhiều năm như vậy, cô chưa từng nói một câu không tốt về nhà họ Trần với ông. Ba Chỉnh thở dài một tiếng, mày nhăn thật sâu, không thấy được một tia giãn ra.
Khương Đồng từ bên ngoài đi vào nhìn thấy Ái Triêm ở cùng ba Chỉnh cũng rất ngạc nhiên. Không phải đã giữ bí mật rồi sao? Làm sao cô tìm đến đây được? Mà lại như là đang có chuyện gì đó rất đau lòng. Anh ta ho khan hai tiếng báo hiệu. Ái Triêm cùng ba Chỉnh cũng hơi giật mình ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710238/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.