Chớp mắt đến 11 giờ, Ái Triêm diếp hai mắt bắt đầu buồn ngủ, kéo mền nhắm mắt. Nhưng không được bao lâu, cô bị tiếng đập cửa liên tục bên ngoài làm cho tỉnh giấc. Mê mang mà mở mắt ra, bật đèn nhìn đồng hồ. 2 giờ sáng.
Ái Triêm còn chưa kịp ngồi dậy, thì bên ngoài cửa tự động mở, chỉ thấy Trần Minh mang vẻ mặt đầy mệt mỏi mà tiến vào. Thì ra lúc tối đi vào cô lại không khóa trái cửa.
Sau khi đi vào không nói không rằng, anh nằm xuống bên cạnh cô. Ái Triêm Không hiểu mô tê gì:
-Vì sao nửa đêm không chịu ngủ lại đến đây làm gì?
-Không ngủ được ở phòng bên kia.
Ái Triêm coi như hết chỗ nói. Đó là lý do anh nửa đêm bò lên giường con gái nhà người ta?
Trần Minh thay đổi tư thế thoải mái rồi tiếp tục nhắm mắt. Ái Triêm tức giận rút lấy gối đầu của anh đang nằm ra, anh không vui mở mắt nhìn cô.
Lúc này Ái Triêm mới quan sát được một chút gương mặt anh. Trần Minh hình như bị mất ngủ không phải ngày một ngày hai, đôi chân mày nhăn thật sâu, quầng thâm dưới mắt đen một mảng.
Ái Triêm cũng lười quan tâm anh, tiếp tục đuổi người:
-Tìm một lý do nào đặc biệt hơn một chút đi được không? Mấy chục năm anh ngủ ở đó, sao giờ lại không ngủ được?
Trần Minh lắc đầu:
-Bây giờ và lúc trước không giống nhau.
Ái Triêm còn có cách gì nữa! Mí mắt Trần Minh cố gắng mở hết lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710215/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.