Trần Minh cầm ly nước, ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn cô, rất muốn lên tiếng trả lời câu hỏi của cô, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống câu nói đã đến cửa miệng. “Anh muốn em. Chỉ muốn em thôi.”
Ái Triêm không nghe anh nói gì, bèn đi ra ngoài muốn gọi nguời. Chung quy bên ngoài vắng vẻ không có ai ngoài cô. Muốn gọi điện cho Khương Đồng mới phát hiện ra túi xách của cô đã vứt ở phòng ngủ của anh tại biệt thự.
Không còn cách nào, cũng không thể bỏ anh ở đây một mình được, cơn sốt vẫn chưa dứt. Cô đành đi vào ngồi xuống bên giường, trong đầu nghĩ chờ y tá đến khám lại sẽ mượn điện thoại gọi người.
Như nhớ ra điều gì đó, cô ngước nhìn anh:
-Những vết thương trên người anh là thế nào?
Trần Minh nghe cô nói có hơi giật mình, nhưng rất nhanh đã trấn tỉnh lại.
-Em đang nói gì vậy chứ?
Ái Triêm không nghĩ là anh sẽ từ chối không muốn nói chuyện này. Không lẽ có gì đó bất thường trong việc làm ăn của anh mà từ trước tới giờ cô không hề biết?
-Vết thương trên cánh tay anh. Nó giống như bị chém. Còn những vết bầm lớn nhỏ trên thân thể anh. Đừng nói với tôi anh không biết gì về chúng?
Trần Minh ngước đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn cô:
-Sao em biết? Em...
-Tôi đã cởi áo anh lúc anh hôn mê vì anh sốt quá cao. Cũng không phải là cố ý.
Anh lảng tránh ánh nhìn của cô, nghiêng mặt nhìn hướng khác:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710192/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.