Trần Minh nhìn thoáng qua cô, hơi ngạc nhiên trong chốc lát rồi thở dài một hơi. Anh yên lặng nhìn cô một lát, sau đó quay mặt đi:
-Sao em lại ở đây? Hôm nay là giao thừa, em không nên đến đây.
-Tình huống của ông nội thế nào rồi? Tại sao tự nhiên lại trở nên nguy kịch thế?
Vết nhăn trên trán anh càng sâu thêm:
-Sức khỏe của ông vẫn luôn không tốt, thân lại mang nhiều bệnh nền. Bác sĩ nói nội tạng của ông dần dần trở nên suy kiệt. Trước đây tuy không có gì đặc biệt nguy hiểm nhưng vẫn là uống thuốc chống đỡ mỗi ngày. Hiện tại sức khỏe của ông càng ngày càng sa sút, qua được một ngày thì hay một ngày.
Ái Triêm nhìn qua cửa kính. Ông nội Trần nằm đó cảm giác như chỉ còn da bọc xương. Sức khỏe đã yếu, nhưng mọi chuyện trong nhà họ TRần đều khiến ông cụ nhọc lòng, dốc hết sức lực mà suy nghĩ. Có lẽ vì vậy mà càng ngày càng yếu đi.
Trần Minh đứng bên cạnh cô cũng im lặng nhìn thân hình bên trong phòng kia, đột nhiên nói:
-Vốn dĩ ông tưởng có thể nhìn thấy chúng ta kết hôn, nhưng không ngờ chúng ta chia tay. Tuy ông nội không nói ra nhưng ông vẫn luôn canh cánh trong lòng. Ông đã nói với tôi phải tôn trọng lựa chọn của em.
Nói xong Trần Minh khẽ cười một tiếng, tiếng cười mười phần chua xót:
-Từ nhỏ tới lớn ông nội chưa từng bắt tôi phải lựa chọn điều mà tôi không muốn làm. Ai có thể tưởng tượng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710123/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.