Ái triêm theo ánh mắt của Vĩnh An quay đầu nhìn lại, khi thấy Trần Minh xuất hiện phía sau cũng bị dọa giật mình hoảng hốt:
-Sao anh lại ở đây? Không phải anh ngủ rồi sao? Đã nói phải nghỉ ngơi mà.
-Ưm. May mà không ngủ. Tới đây mới biết được có người dám mượn uy coi tôi như phế vật chứ.
Vĩnh An và Khương Đồng vội đứng dậy. Vĩnh An không dám nhìn thẳng anh:
-Lão đại. Chuyện này không thể nào trách cô chủ nhỏ. Là vì lo cho sức khỏe của anh...
Trần Minh lừ mắt nhìn qua cậu ta:
-Chuyện đã nháo đến mức này, dựa vào ba người có thể qua sao?
Ái Triêm không chút nương tình đứng dậy đỡ lấy anh rồi ấn anh ngồi xuống sofa:
-Là tôi bắt họ làm vậy. Chỉ muốn tranh thủ cho anh chút thời gian. Nếu anh muốn chết sớm tôi cũng không cản.
Trần Minh bị cô lôi kéo động vết thương đau đến mức nhăn mặt, nhưng bị cô dằn mặt như vậy làm tâm anh vui hơn một chút. Còn hờn mát là còn để tâm. Cơ hội càng đến gần tầm tay của anh hơn:
-Tôi không muốn chết. Tôi chết rồi, ai bảo vệ em?
Ái Triêm xùy một tiếng:
-Tôi không cần. chỉ cần anh nghe lời, nhanh chóng khỏe lại là được rồi.
Cô còn đang muốn nói thêm vài câu nhưng lúc này điện thoại của Vĩnh An reo lên. Cậu ta nghe xong thì sắc mặt thay đổi, đưa mắt nhìn sang cô, rồi dừng lại ở Trần Minh. Anh nhìn cậu ta đã biết là có chuyện:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710111/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.