Qua một ngày, Ái Triêm thật sự không cho Trần Minh bước chân xuống giường nửa bước, cũng không cho anh dùng máy tính hay điện thoại xử lý công việc. Mọi chuyện chỉ qua trợ lý báo cáo cho cô. Những gì họ không giải quyết được mới cần nói chuyện với anh.
Trần Minh qua đó cũng nhìn ra được cô rất có khả năng điều hành. Anh thực sự phải nhìn cô bằng ánh mắt khác. Anh lần đầu tiên được thử nghiệm cái cảm giác nghỉ ngơi đúng nghĩa. Cái cảm giác có cô ở bên thật tốt.
Ngày hôm sau, sáng sớm, Ái Triêm về nhà tranh thủ tắm rửa, nói chuyện với ba Chỉnh, nấu cho ông bữa cơm. Nghe chuyện của King Trần, ba Chỉnh cũng rất đau lòng cho cô.
Ông biết sau chuyện này, cô có thể không thể nào tách ra khỏi Trần Minh được nữa.
Nhưng ông bất lực không có cách nào khác để bảo vệ cô bình an.
Ái Triêm ăn qua loa với ba một chút, sắp xếp một chút đồ đạc rồi về bệnh viện. Cô vừa tới, Trần Minh cũng vừa dậy. Vĩnh An đang thay bình dịch cho anh, anh còn chưa thể ăn cơm, chỉ có thể nuốt cháo loãng, vẫn phải nhờ vào truyền dịch thêm.
Vào phòng, hai người nhìn nhau một cái. Trần Minh thấy chóp mũi cô hồng hồng vì lạnh:
-Em vừa về nhà sao? Ba thế nào rồi?
Ái Triêm gật đầu:
-Ba cũng vậy thôi. Xa quê nên hơi buồn. Tôi ăn sáng cùng ba rồi. Có nấu cháo cho anh đây.
Cô vừa nói vừa đưa khay cháo cho Vĩnh An. Bản thân thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2710103/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.