Ba Chỉnh chờ anh xem xong mới nói tiếp:
-Tôi không có năng lực để chống lại họ, cũng không có cái tâm đó. Nếu không có cậu, tôi buộc phải cho con bé biết sự thật, để con bé biết được nguy hiểm nó sẽ đối mặt. Lúc đó tôi sẽ đưa nó đi khỏi đây mai danh ẩn tích.
-Trốn được bao lâu? Không lẽ chú muốn để cô ấy trốn chạy cả đời?
-Vậy nên tôi mới đến đây nói chuyện với cậu. Mong cậu bảo vệ con bé bình an. Đừng cho nó biết những gì không cần thiết. Tôi chỉ cần con bé sống tốt, ngoài ra thứ gì cũng không cần.
Trần Minh vẫn giữ nguyên trạng thái trầm tư nói với ông:
-Chuyện này tạm thời con hứa với chú sẽ xử lý tốt. Nhưng trước sau gì Ái Triêm cũng phải biết. số cổ phần này muốn xử lý triệt để thì cô ấy không thể nào không liên quan được.
Ái Triêm chuẩn bị xong thức ăn đi xuống gọi Trần Minh về phòng ăn sáng. Tới nơi nhìn thấy hai người đàn ông hai khuôn mặt nặng trịch ngồi cùng nhau làm tim cô đập nhanh hơn một chút. Cô vội đi tới giục anh về phòng ăn sáng. Trần Minh chào ba Chỉnh một tiếng rồi cầm cuộn giấy rời đi.
Sau khi anh đi khuất cô mới dò hỏi ba Chỉnh hai người đã nói chuyệện gì với nhau. Ông liếc mắt lườm con gái mình một cái:
-Giữa ba và nó thì có chuyện gì để nói ngoài chuyện của con? Vừa rồi ba mắng nó một trận vì đã để con phải thay nó tiếp rượu đám cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2708374/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.