Ái Triêm cố kìm nén cảm xúc nói thêm mấy câu nữa với Trần Minh rồi cúp máy. Khi cô nhìn thấy mình trong gương phòng vệ sinh, ngay cả cô cũng khó có thể nhận ra mình.
Cô gọi điện đến công trường xin trễ một chút, pha gói trà túi lọc chườm lên mắt cho đỡ sưng rồi mới có thể đi làm.
Vì để chạy kịp tiến độ của thành phố định ra, các nhóm thiết kế cũng như kỹ sư và xây dựng thi công công trình phải chạy đua với thời gian, tăng ca liên tục. Vì vậy Ái Triêm cũng phải bám sát cùng với công nhân xây dựng để điều chỉnh từng chi tiết nhỏ.
Buổi tối tăng ca đến hơn 9 giờ, cô là người cuối cùng ra về cùng với công nhân xây dựng. Những người công nhân thật sự rất yêu quý cô bởi hầu như cô không phân biệt sang hèn với họ. Cô ăn cơm hộp cùng họ, cả người lấm lem bụi bặm cùng họ, và ở lại cho đến khi họ kết thúc mỗi buổi làm.
Cả nhóm vừa cười vừa nói cùng nhau ra nhà để xe. Từ xa đã thấy một người đàn ông đang đứng dựa vào thân xe, cúi đầu hút thuốc.Hình như anh đợi rất lâu rồi, một mũi chân đang di di trên mặt đất có vẻ rất kiên nhẫn.
Ái Triêm dừng một chút, quay sang chào hỏi nhóm công nhân đi cùng. Cậu thợ trẻ Tuấn Kiên còn bá vai cô chọc ghẹo vài câu rồi mới chịu ra về.
Cô nhẹ nhàng cười vẫy tay chào họ rồi mới bước về hướng để xe của mình. Trần Minh vẫn giữ khuôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2707837/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.