Cả người Trần Minh không có chỗ nào lành lặn, nhưng khuôn mặt thì không một vết xước. Đầu anh va đập vào những bậc thang nên bị chấn động não, phải dùng nẹp cố định dưới cổ. Cả hai tay đều phải bó bột. Không đến hai tháng chắc không thể nào ổn định.
Cô ngồi bên giường lẳng lặng nhìn anh. Linh Đan làm thủ tục cho bệnh viện xong đi lên, mang theo mấy hủ yến sào đi đến bên cạnh cô.
- Cô chủ nhỏ, ăn một chút đi.
Nhìn khóe mắt cô đỏ au, Linh Đan biết nhất định cũng đã rất hoảng sợ. Ái Triêm lắc đầu:
- Cô để đó đi. Khi nào đói tôi tự ăn. Tôi cũng biết mình cần phải khỏe để chăm sóc anh ấy.
Sau đó như nhớ tới chuyện gì, nói với Linh Đan:
- Linh Đan. Chuyện ở bữa tiệc,….
Linh Đan cắt lời cô:
- Đừng lo lắng. Vĩnh An sẽ lo chuyện bên báo chí. sẽ không bị phát tán. Nhưng cũng sẽ không giấu được, bởi có quá nhiều ngời trong một sự kiện lớn như thế.
- Vậy có ảnh hưởng đến tập đoàn không?
- Chắc không đâu. Có ảnh huởng cũng là bên nhà họ Trương chịu thiệt.
Ái Triêm thở phào, lại nhớ đến người phụ nữ độc ác kia:
- Ngọc Minh thì sao?
- Khương Đồng đã giao cho cảnh sát tiến hành bắt giữ để điều tra. Có lẽ cô ta sẽ phải ra tòa.
Ái Triêm than nhẹ trong lòng, cô ta luôn như vậy, tự cho mình là đúng. Mọi việc không vừa ý cô ta đều đổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2707832/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.