Ngược lại với nỗi lo sợ của Ái Triêm, tầm mắt Trần Minh luôn quan sát tất cả các biểu cảm trên gương mặt cô. Dù không thể động đậy được nhưng anh vẫn muốn dùng giọng nói của mình an ủi cô:
- Đồ ngốc. Anh đã biết từ sớm rồi.
Cô ngẩng đầu. Có chút không nghe rõ lời anh nói nên vẫn giương ánh mắt nghi hoặc nhìn anh. Anh lại nhắc lại lời vừa nói một cách chậm rãi:
- Anh nói … anh đã biết từ sớm. Năm đó ở chung cư Central từng một lần đưa em tới bệnh viện. Bác sỹ sau khi làm xét nghiệm có nói với anh..
Cuối cùng khi đã nghe rõ những gì anh nói, cô nhịn không được mà cúi đầu chậm rơi nước mắt:
- Đã biết? Vậy mà anh vẫn cố chấp muốn giữ em lại bên mình sao?
- Anh yêu em, xuất phát từ tâm ý, từ trái tim. Không phải vì em có thể sinh con cho anh nên mới yêu em.
Anh chớp chớp mắt nhìn cô:
- Đối với anh, đã nói yêu, là cả một đời. Cho dù sau này có con hay không, tình yêu ấy cũng không có gì thay đổi cả. Sinh được con thì là ông trời ưu ái chúng ta. Nếu không được, cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Giọng điệu của anh rất chân thành, chắc chắn. Nghe những lời này, trái tim cô như thắt lại. Anh thật sự không để ý sao? Không phải bởi vì thương hại cô mà nói như vậy chứ? Tình cảm sâu đậm anh dành cho cô thời điểm này thật sự làm cho cô rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2707829/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.