Trên vách núi dốc đứng, khói đen lập lờ cuồn cuộn bay lên bầu trời. Một chiếc trực thăng khác lạnh lùng từ từ bay tới rất thong thả như đi thưởng ngoạn. Ánh mắt Ewad nhìn xác chiếc trực thăng kia hừng hực cháy trong ngọn lửa không chút cảm xúc.
-Đại ca. Có cần cho người xuống tìm không?
Ewad thờ ơ giương đôi mắt nhìn quanh, hừ lạnh một tiếng:
-Với tốc độ cùng độ cao kia, chắc chắn có thoát khỏi trực trăng cũng không sống sót nổi. Vậy nên thôi đi. Cứ để bên chính quyền tự tìm cách xử lý. Chúng ta tiếp xúc nhiều quá sẽ để lại dấu vết. Đi thôi.
- Vâng, đại ca.
Ewad buông ánh nhìn hờ hững vào chiếc trực thăng vẫn đang bập bùng cháy bên vách núi. Rồi sau đó hắn lạnh lùng sai phi công quay trực thăng bình thản rời khỏi hiện trường.
Trần Minh. Ra đi thanh thản. Đừng trách tôi. Tôi đã luôn tận tụy cống hiến sức mình cho ám đoàn bao năm nay, không phải để cậu dùng nó đi lấy lòng đàn bà. Lỗi là do cậu. Cậu đã khiến tôi quá thất vọng. Cậu không xứng đáng làm lão đại của ám đoàn.
Mặt biển thì vẫn trầm tĩnh êm đềm dập dềnh theo gió. Nhưng lòng người thì đã dậy sóng từ lâu.
---
Ái Triêm đang thẫn thờ ngồi xoay xoay tờ thực đơn do nhân viên phục vụ mang đến. Đâu đó lại vang lên câu nói của bác sỹ ban nãy. Là sao đây? Không phải cô không thể mang thai sao? Căn bệnh suy buồng trứng sớm đó….
Sau khi ổn định đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2707770/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.