Linh Đan nghe đến những lời này mà cười khinh thường một tiếng. Hóa ra cũng chỉ là mấy tên xã hội đen rơm rát, mới tập tễnh ra giang hồ liền coi trời bằng vung. Phen này Vĩnh An bị ăn quả đắng thế này không biết anh ta sẽ trả lại cho bọn hắn những gì đây.
- Mẹ kiếp! Em không nhịn được. Thằng đê tiện đó đánh em ra nông nổi này. Em không hứng thú với tống tiền này nọ, giết quách đi cho xong.
- Hừ!
Tên cầm đầu hừ lạnh một tiếng, lại tát cho gã kia một bạc tai:
- Mày đúng là một thằng thiếu đầu óc! Chớ có khinh thường tiền bạc con trai ạ. Lấy được tiền, tao cho mày xử hắn thế nào thì xử. Giờ thì đi thôi. Tao có cuộc hẹn khác ở thành phố.
- Vậy còn thằng ấy thì sao?
Gã kia ậm ừ ôm mặt bỏng rát suy nghĩ lại. Dù sao có tiền rồi hắn vẫn xử được cơ mà.
- Ôi dào! Cứ mặc xác nó ở đây, tao trói nó kĩ lắm! Thằng chết dẫm ấy cũng bị mày đánh túi bụi rồi còn gì, sức đâu nữa mà chạy!
Tên cầm đầu quay người bỏ đi mà miệng vẫn tiếp tục càu nhàu, chỉ vào hai tên đứng phía sau ra lệnh:
- Hai tụi bây! Ở lại canh nó, tụi tao xong giao dịch sẽ về liền!
Rồi sau đó, bọn chúng lên xe đi mất hút. Chờ cho chiếc xe kia đi khuất, Linh Đan quay ngoắt nhìn hai tên to xác chễm chệ đứng trước cửa canh gác. Bọn chúng cũng chẳng chuyên tâm mấy, đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2707768/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.