Đôi mi của Ái Triêm chớp chớp từ từ mở ra, cô thấy đầu mình nặng trịch. Lại là mùi thuốc quen thuộc trong bệnh viện. Căn phòng bệnh màu trắng toát tinh tươm, trang trí đơn giản, ngoài cửa có tiếng hai người đang nói:
- Cô ấy sao rồi bác sĩ?
Là giọng của Khương Đồng, đầy vẻ sốt sắng.
- Lúc nãy là vì sốc quá mà động thai. May mắn đứa bé khỏe mạnh không bị sao. Tuy nhiên, tinh thần người mẹ cũng là một yếu tố quan trọng ảnh hưởng tới thai nhi. Nên giữ tâm trạng thoải mái hết sức có thể, nếu lại thêm một cú sốc nữa, thì tôi không chắc hai mẹ con có an toàn hay không đâu.
Giọng vị bác sĩ khàn khàn có phần trách móc nói. Cô nghe vị bác sĩ nhắc đến đứa bé thì giật thót tim. Tạ ơn trời, con của cô không sao.
-... À.. Vâng thưa bác sĩ, tôi biết rồi...
Khương Đồng vụng về đáp lại. Cánh cửa phòng bệnh mở ra, Khương Đồng bước vào, vừa nhìn thấy cô, vẻ mặt anh có chút thở phào nhẹ nhõm:
- Cô tỉnh rồi sao?
- Ừm... Tôi đã ngất đi bao lâu rồi?
- Bốn tiếng. Cũng may là đến bệnh viện kịp thời nên không có gì nghiêm trọng.
Nói rồi anh lấy hộp cháo trong tay mang lại đổ ra bát. Vừa làm vừa nói:
-Cô chắc cũng nghe bác sĩ nói rồi đó. Giờ không phải một mình cô mà còn lo cho đứa trẻ. Vì vậy phải ăn uống điều độ để giữ sức khỏe. Cháo này tôi mua bên ngoài, có thể không hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2707766/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.