Tuy nhiên, tiếng bước chân vẫn đều đặn tới gần anh. Trần Minh lập tức ngồi bật dậy đề phòng. Và anh vừa bất ngờ vừa mừng rỡ nhìn một người đàn ông với bộ quần áo ám đoàn đã rách xơ xác với một thân đầy vết thương.
-Lão đại. Cuối cùng cũng tìm được anh rồi.
-Henry. Cậu vẫn còn sống. Tốt quá. Tốt quá rồi.
Anh đứng dậy ôm chầm lấy người anh em trong ám đoàn đã cùng anh nhảy xuống khỏi trực thăng hôm trước.
-Em tưởng sẽ không tìm được anh. Tín hiệu yếu quá. Chỉ là đi theo cảm tính. Vậy mà đúng là anh rồi.
Anh vỗ vỗ lưng Henry, lại đau xót nhìn thủ hạ trung thành trên mình đầy vết tích của thương thế. Anh không hề ngạc nhiên khi cậu ta tìm được anh. Thủ hạ của ám đoàn đâu phải người thường có thể so sánh được.
-Hai người còn lại đâu?
Henry nghe anh hỏi thì cúi đầu không đáp. Hai người còn lại sau khi cậu theo tín hiệu của thiết bị trong đồng hồ tìm tới thì đã không thể cứu được nữa do bị sóng đánh kẹt trong kẽ đá ngầm. Chỉ còn chút hi vọng tìm được lão đại nên cậu kiên trì ở lại đây.
Nhìn vẻ mặt của Henry, Trần Minh không cần nghĩ cũng đã biết được đáp án.
-Không sao. Chúng ta sẽ trả thù cho các cậu ấy.
Henry đã rơi nước mắt. Những người anh em đồng cam cộng khổ cùng cậu. Chỉ vì một kẻ phản bội mà phải bỏ mình một cách oan uổng. Trần Minh lại cảm thấy choáng váng ngã ngồi trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-yeu-ca-mot-doi/2707760/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.