Hàn Đàm một vòng lăn tăn sóng gợn.
Cung Ngô Đồng lười nhác ngồi trên tảng đá, rũ mắt nhìn Sở Dự ấy thế mà lại thật sự một thân một mình xuống Hàn Đàm vớt kiếm, kỳ lạ tấm tắc nói: "Giờ rốt cuộc ta cũng biết tại sao tiểu đồ nhi của ta lại bị hắn chơi rồi."
Có thủ đoạn, biết cách thu hút lòng người, vừa ẩn nhẫn được mà vừa tàn nhẫn được, có mười Minh Tu Nghệ cũng không đấu lại hắn.
Minh Đăng nhìn đôi con ngươi màu tím và mị ma văn giữa mi tâm y, còn tưởng là y sẽ vì ảo giác mị cốt mà không màng giới hạn làm bất cứ thứ gì cho Minh Tu Nghệ, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Cung Ngô Đồng chỉ rơi vào ảo giác, chứ không phải là đánh mất tâm trí, tính tình sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.
Từ nhỏ tới lớn Cung Ngô Đồng cái gì cũng ăn, nhưng lại chưa ăn khổ cực bao giờ, loại chuyện khổ sai như tự mình xuống Hàn Đàm vớt kiếm, nhìn thế nào cũng thấy đấy không phải chuyện mà y sẽ làm.
Minh Đăng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Không thể vận linh lực chống rét trong sơn động, đám đệ tử bị đông lạnh quỳ đến run bần bật, trông thấy Sở Dự dưới Hàn Đàm sắp đóng băng tới nơi mà vẫn kiên trì vớt kiếm, một vài thiếu niên không giấu được oán hận, hung hăng ngẩng đầu trừng Cung Ngô Đồng một cái.
Bàn tay như ngọc của Cung Ngô Đồng đang vuốt ve bích tiêu, thấy thế thì nhẹ nhàng giơ bích tiêu chỉ về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-noi-la-se-dai-nghich-bat-dao-voi-su-ton-co-ma/2699961/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.