Trần Kiến Hạ vội vã chạy ra ngoài, tránh xa những ánh mắt sau lưng.
"Có chuyện gì thế?!" Ngữ khí của cô cứng nhắc.
"Vừa nãy... Xin lỗi nhé."
Bộ dạng thành khẩn nghiêm túc của Lý Nhiên khiến một bụng uất ức của Trần Kiến Hạ không biết phải xả đi đâu, chỉ có thể bối rối cười cười, "Không, vốn dĩ tai nghe chính là của cậu, lúc ấy mình không chú ý, là lỗi của mình."
Có điều bên trong ngữ khí vẫn ẩn chứa một chút oán trách, thế nhưng Lý Nhiên không hề nhận ra được điều này, nghe thấy cô nói như vậy liền lập tức thở phào một hơi, "Thực sự là mình không cố ý, mình... mình có chút vô duyên. Cậu đừng để bụng nhé. Nhưng mà..."
Cậu khựng lại một chút, Kiến Hạ nghi hoặc ngẩng đầu lên, nhìn thấy chàng trai trước mặt đang cau mày, lộ ra biểu cảm rất khó xử.
"Sao thế?"
Lý Nhiên khó nhọc thốt ra từng từ: "Có thể, trả, máy, CD, lại, cho, mình, không?"
Kiến Hạ im lặng một hồi lâu.
Đó là lần đầu tiên cô có cảm giác kích động muốn xông tới tát người khác đến thế.
Không phải là tát Lý Nhiên. Là tát chính bản thân.
Vì sao cô lại nhận chiếc máy CD ấy? Vì sao lại hèn mọn kém cỏi đến vậy? Bố mẹ không cho tiền để mua, lẽ nào cô không thể tự tiết kiệm dành dụm hay sao? Vì sao não lại giống như bị ngấm nước mà đi nhận một món quà không rõ ý nghĩa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-nhieu-nam-nhu-the/2830685/chuong-7.html