Chỗ ngồi của Trần Kiến Hạ trên xe khách cạnh cửa sổ, cho phép cô ngắm phong cảnh bên ngoài trong suốt hai tiếng rưỡi đồng hồ. Mặc dù cũng chẳng có phong cảnh gì đáng xem, trong tay cô thậm chí còn cầm cuốn sổ tay kiến thức cơ sở môn Tiếng Anh để làm màu một chút, song vẫn có ưu điểm là có thể giúp cô tránh xa được lối đi chật chội đông đúc một chút. Đầu cô tựa vào lớp kính, liên tục ngước mắt lên nhìn ba lô hành lí ở chiếc giá trên đỉnh đầu, cảnh giác ở mức cao nhất.
Kể ra thì cô cũng thật nhát gan. Vu Ti Ti hỏi xong liền chặn đường lui của cô, Trần Kiến Hạ hoảng hốt bỏ chạy, vừa xách hành lí nói "Mình đang vội" vừa đánh lạc hướng để thoát thân.
Cô không biết phải nói như thế nào. Thực ra cô và Lý Nhiên đâu có quan hệ gì, từ sau lần nói chuyện ở khu thực nghiệm đã hơn một tuần nay cô chưa hề gặp lại con người này.
Ban đầu, Trần Kiến Hạ cảm thấy Lý Nhiên là có lòng tốt, vì không muốn cô vướng thêm vào phiền phức nên cố ý không xuất hiện ở khu vực xung quanh lớp (1). Sau đó mới từ từ hiểu ra rằng đối với nam sinh vô phép vô tắc này thì tờ giấy đó chẳng đáng để xem là chuyện vẻ vang gì, còn Trần Kiến Hạ có lẽ đã sớm bị cậu vứt ra khỏi đầu.
Cô cảm thấy nhẹ nhõm. Cuối cùng không còn phải lo lắng bị bạn học hiểu lầm nữa rồi.
Song
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-nhieu-nam-nhu-the/2830655/chuong-20.html