Cô bị cay tới mức lao ra khỏi quán như một chú rồng nhỏ phun lửa, đất trời băng tuyết bên ngoài cũng không còn lạnh bằng lúc tới.
Qua ô cửa sổ kính, Trần Kiến Hạ quan sát Lý Nhiên vẫn đang đứng ở quầy thanh toán.
Hai người bọn họ không nói một lời ăn hết một nồi, đến lúc cuối vẫn có chút bối rối, càng ăn càng nhanh, xiên ăn xong cũng không cắm vào nồi mà cứ thế vứt la liệt trên mặt bàn, giống như đang so bì xem rốt cuộc ai ăn được nhiều hơn.
Lý Nhiên vén rèm bước ra, nói với Kiến Hạ: "Cậu vẫn còn đợi ở đây làm gì?"
Khốn kiếp!
Trần Kiến Hạ tức giận tới mức xoay người bỏ đi, hơi thở gấp gáp, suốt dọc đường thở ra khói trắng, đạp lên lớp tuyết, tựa như một đoàn tàu đang xình xịch chạy.
"Cậu có thực sự muốn biết không?"
Tiếng hét của Lý Nhiên khiến cô khựng lại, nhưng không dám tin tưởng nữa, cũng không còn mặt mũi nào để tin tưởng.
Về làm bài tập điền trống Tiếng Anh! Trần Kiến Hạ nói với bản thân, bước chân cũng càng lớn hơn.
"Cậu dựa vào cái gì mà tò mò về chuyện của mình chứ?!"
"Vốn dĩ đã là chuyện không liên quan đến cậu!"
"Mình đang nói chuyện với cậu đấy cậu có nghe thấy không!"
"Trần Kiến Hạ!"
Lý Nhiên gào thét càng lúc càng to, Kiến Hạ càng lúc càng đi xa.
Cô nghe thấy tiếng bước chân của Lý Nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-nhieu-nam-nhu-the/2830645/chuong-26.html