Lý Nhiên buông tay cô ra trước cửa tòa nhà kí túc xá. Mu bàn tay Trần Kiến Hạ đã bị mồ hôi âm ấm của cậu làm cho hơi dinh dính, gió lạnh thổi qua càng thêm lạnh lẽo.
"Vậy mình về đây nhé." Kiến Hạ cúi đầu nhìn ngón chân, vạch nhẹ vài đường lên tuyết mới trong vô thức.
"Mau đi đi, à, phải rồi, mấy chiếc này cậu đều cầm mà nghe đi, nghe mãi một chiếc ngán lắm. Mình về nhà sẽ lục lọi lại, còn cái nào không tệ ngày mai đều đưa cho cậu."
Ngày mai, McDonald's. Trần Kiến Hạ nghe ra được ẩn ý này, chầm chậm gật đầu.
"Vì sao?" Trần Kiến Hạ xoay xoay chiếc đĩa CD trong tay. Vì sao lại dịu dàng thế này?
Lý Nhiên mờ mịt chớp chớp mắt: "Vì sao á? Chẳng phải là vì tự cậu không mua nổi sao?"
Cậu có đầu óc không thế! Trần Kiến Hạ đột nhiên rất muốn ném hộp đựng cơm vào bản mặt cún con kia.
Đúng vào lúc cô sắp sửa đẩy cánh cửa sắt nặng nề ra, sau lưng đột nhiên truyền tới một câu: "Không sao đâu."
"Cái gì không sao?"
Cả khuôn mặt Lý Nhiên chìm trong khói trắng do hô hấp phả ra: "Trong nhà cãi vã khó nghe cũng chẳng sao, dẫu sao..."
Dẫu sao bọn họ đều yêu thương cậu, phải không? Đúng là thần dược chữa vạn bệnh.
Trần Kiến Hạ bất đắc dĩ, lại vừa cảm kích cười một cái với Lý Nhiên đứng dưới bậc thang.
Lý Nhiên lại hét lớn: "Dẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-nhieu-nam-nhu-the/2830638/chuong-30.html