Tháng Mười Một có mấy ngày thời tiết rất tệ, những lúc thế này người già là cảm thấy khổ sở nhất. Bà nội Kiến Hạ đã ốm nặng một trận, cô xin nghỉ, cùng mẹ và em trai về Huyện thăm hỏi, chẳng tránh nổi lại đấu khẩu vài câu với nhà bác hai ở cửa phòng bệnh, may là cấp cứu thành công, cướp được người về trước Quỷ Môn Quan.
Một nhà bốn người đoàn tụ một bữa ở nhà.
Kiến Hạ đã hai tháng không gặp bố rồi. Vốn dĩ đã thống nhất, chia ra sống ở hai nơi, Thành phố ba người Thị trấn một người, cuối tuần thì bố chịu khó chạy qua chạy lại một chút. Thế nhưng từ nửa năm nay bố bắt đầu liên tiếp phải tăng ca, toàn không cách nào đi lại được, nên rốt cuộc vẫn là gặp gỡ thì ít mà xa cách thì nhiều.
Lúc ăn cơm Kiến Hạ lặng lẽ quan sát, cả nhà đoàn tụ, rõ ràng là mẹ vui vẻ hơn so với bố.
Em trai thì chẳng mảy may bận tâm, cái bụng nhỏ chỉ cần có đồ ăn ngon là chẳng còn nhìn thấy thứ gì khác nữa.
Có điều tuy mẹ vui vẻ, song vẫn không ngừng mở miệng oán hờn, từ trách mắng bác hai không hiếu thuận đến anh Đại Huy nhìn thấy người lớn cũng không thèm chào hỏi... Cuối cùng khi nói tới việc bà cụ thiên vị, bố đột nhiên đặt mạnh đôi đũa xuống: "Có thể bớt đi một hai câu được không? Tập trung vào ăn uống!"
Mẹ ngây ra, khuôn mặt hết đỏ rồi trắng, vành mắt đỏ ửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-nhieu-nam-nhu-the/2830619/chuong-39.html