Trời vẫn còn chưa sáng hẳn tôi đã thức giấc, nhìn chiếc giường xinhđẹp, sang trọng, đưa tay bóp nhẹ trán, nhìn về phía cửa sổ sát đất…
Ngoài cửa sổ có hai cây đinh hương cao lớn, gió đêm làm tung bay chiếc màn gió, làm mùi hương hoa phiêu tán…
Kéo cánh tay gác trên ngực xuống, khoác thêm chiếc áo sơmi của hắn lên người, bước xuống khỏi chiếc giường lớn màu đen…
Đứng trên ban công,trăng lạnh cong như móc câu, sao trời thưa thớt,tôi muốn ngắm nhìn khoảng khắc bóng tối ngay trước ánh bình minh.
Bóng đêm mênh mông, đột nhiên nhớ tới một câu Truyền Chi từng nói: trường dạ vị ương (đêm dài bất tận)
“Dậy sớm vậy, không ngủ được sao?” Hắn ôm lấy tôi từ phía sau, hôn nhẹ lên gáy tôi.
“Không hẳn, trước đây em cũng không ngủ nhiều…” Tôi nghiêng đầu, bị hắn hôn nên cảm thấy hơi buồn buồn.
“Em cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn, dạo này sắc mặt kém lắm, lúc nào cũng có vẻ mệt mỏi rã rời…”
Tôi cười cười “Xin lỗi vì đã không làm anh thỏa mãn được…”
Hắn thở dài một hơi “ý anh không phải như thế… Ngưng Tịch, chúng takhông nên nói đến chuyện đó như thế… Em khiến anh cảm thấy khó chịu…”
Tôi cúi đầu, không nói gì nữa.
Hắn đưa tay dò xét vào trong cổ áo tôi, đặt bàn tay lên lồng ngựctrái của tôi “Ngưng Tịch, em không thích anh ôm em, phải không?”
Tôi đặt tay lên tay hắn “Mỗi lần được anh ôm, chỗ này sẽ đau, đau vô cùng…”
Hắn nâng mặt tôi lên, vuốt nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngung-tich/2882928/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.