Luôn nhớ nụ cười dịu dàng như gió của Vũ, sạch sẽ mà xinh đẹp, giốngnhư ánh sáng mặt trời rực rỡ làm tan biến những giọt sương nhỏ bé trêntừng cánh hoa, rồi lại mang chúng bài trí trên khuôn mặt anh……
Trong ký ức, anh luôn thích kéo tôi đến khu rừng rậm ở vùng ngoại ô,nhìn trời, nhìn mây, nhìn ánh sáng mặt trời chiếu lên lùm cây tạo thànhcác khoảng sáng loang lổ, nhìn những đàn chim bay qua tán lá, tiếng kêubuồn bã giòn tan vẽ nên bầu trời trong xanh những vết thương dài……
Nhìn những chú chim hoảng hốt bay đi, anh luôn hỏi tôi, Ngưng Tịch,có muốn giống như chim bay lên cao nhìn bầu trời một lát không? Tôi rấtmuốn biết đằng sau những đám mây kia là cái gì? Có phải là thiên đườngnở đầy hoa như người ta vẫn nói không?
Nhìn dáng vẻ tươi cười của anh, tôi từng cố chấp tin một điều, mộtthiên đường nhất định được cất giấu đằng sau những đám mây, một thiênđường đầy hoa thơm trái ngọt, nơi không có đau khổ, không có tổn thương, không có mưu kế……
Những ký ức lúc còn nhỏ đã trở nên rất xa, nhẹ nhàng và xa xôi nhưthế, rồi lại tươi đẹp như vậy, mang theo màu vàng óng ánh, mang theo cảsự ưu thương mơ hồ……
Khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục…… thật ra có xa lắm không?……
Hay là chỉ cách một vùng biển thôi……
Nằm ngửa trên tảng đá bên bờ biển, từng cơn sóng biển, gió biển thổi vù vù phá tan giấc mơ xinh đẹp của tôi.
Mở hai mắt ra nhìn về một phía xa vời, ánh nắng chiều xinh đẹp, mặttrời nhanh chóng lặn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngung-tich/143944/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.