Tù Nhìn bốn thi thể nằm trên mặt đất, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm. Bọnchúng không lột được da tôi lại bị tôi lấy mạng, thắng bại bất quá chỉlà chuyện trong chớp mắt……”Trả Nguyễn Linh lại cho tôi” Bất chấp vếtthương vẫn đang chảy máu trên người tôi miễn cưỡng chống đỡ cơ thể lunglay sắp đổ của mình……Hắn nhìn vết thương trên người tôi chăm chú không chớp mắt, ánh mắtlạnh lẽo, “Thả ra!” Hắn phất tay một cái, trong giọng nói mơ hồ có mộtchút tức giận.
Ồ, tôi cười nhạt, Hoàn Tư Dạ, anh đang tức giận cái gì?
Giận tôi giết chết bốn người bọn chúng? Hay là giận chúng làm tôi bị thương?
Chúng tôi giống như dã thú đứng đây chém giết nhau, không phải anh muốn xem tiết mục này chứ?
Nguyễn Linh được thả xuống, tôi đi qua đó, dùng Lưu quang cắt đứt sợi dây sắt xuyên qua cơ thể cô. “Chị Ngưng Tịch……” Bởi vì mất máu quánhiều, khuôn mặt Nguyễn Linh hệt như tro tàn nguội lạnh.
Lòng tôi đau đớn nhìn cô: “Nguyễn Linh, đừng sợ, chị đưa em về nhà……”
“Tôi chỉ nói thả cô ấy ra, chứ chưa nói là để em mang người đi.”Giọng nói của Hoàn Tư Dạ phiêu diêu vang vọng trong không khí, loại âmthanh lạnh băng ấy khiến người ta buốt rét.”Chị Ngưng Tịch, em tìm cơhội chạy đi, đừng … lo cho em nữa.” Nguyễn Linh yếu ớt nói.
Tôi lắc đầu, “Yên tâm, hắn không giữ được chúng ta đâu.”
Lúc này, phía bên ngoài giáo đường truyền đến âm thanh của trận đánhnhau, là Nhược Băng và người trong “Tấn lôi”, tôi không ngốc đến độ thực sự một mình đi vào đầm rồng hang hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngung-tich/143940/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.