Cảm giác được sự chói mắt của ánh mặt trời, tôi chậm chạp mở to đôimắt ra, xuyên qua chiếc cửa sổ sát đất cao rộng mới nhìn thấy vầng mặttrời đang từ từ nhô lên ở phía đông…
Tôi đưa hai tay che mắt lại, chúng không thể tiếp nhận nổi ánh sángmạnh như thế. Tôi biết đó không phải vì mặt trời chói mắt, mà là dâythần kinh thị giác của tôi đang dần dần thoái hóa, có lẽ không lâu nữa,tôi sẽ không còn nhìn được thế giới này nữa, cuộc đời tôi thực sự sẽtiến vào đêm tối mãi mãi…
Nhưng mà, như thế cũng tốt, từ nay về sau tôi sẽ không cần phải nhìngương mặt bi phẫn muốn chết của người nào đó nữa, tim tôi cũng sẽ khôngrét lạnh như băng bởi hận thù trong mắt anh nữa, phải không?
Ánh mắt dần dần cũng thích ứng được với ánh mặt trời, tôi bỏ bàn tayxuống, đôi mắt ngóng nhìn chiếc lá mọc vòng bừng sáng dưới ánh nắng.
Từ trước đến giờ tôi chưa từng bỏ qua cảnh hoàng hôn, nhưng lại cựcít có tâm trạng thưởng thức cảnh bình minh. Có lẽ, từ trong tiềm thứctôi đã nhận định từ lâu rằng cảnh tượng đó tràn đầy sinh lực, sức sống,không nên thuộc về tôi. Bởi vì, thế giới của tôi từ trước đến giờ vẫn là một thế giới tối tăm không ánh sáng.
Mãi đến hôm nay tôi mới hiểu rõ, mặt trời mới mọc lại có thể đỏ nhưvậy, màu đỏ ấy gần như bi hùng, có một ý chí chiến đấu dâng trào, khôngchút do dự đốt lên dòng năng lực của từng sinh mạng, dòng năng lực đó là bất tận, sinh mạng không ngừng cháy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngung-tich/143923/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.