Dạ Ngọc từ kiểu bế công chúa đã đổi sang kiểu ôm của gấu koala, hai chân dài kẹp chặt ngang hông, tay đan chặt lấy người anh. Mặc Đông Quân chỉ biết chiều theo, tay vòng xuống dưới đỡ mông giúp cô. Hai người cứ như vậy mà dính lấy nhau đi vào nhà.
Mặc Đông Quân ôm cô vào đến phòng định để cô ngồi xuống thì Dạ Ngọc quyết bám không rời, dù cho anh buông cả hai tay ra để cô tự bám lấy. Hành động này của cô khiến anh không biết phải nên cười hay nên khóc chỉ đành phải cưng chiều ôm cô đi khắp nhà.
Từ hôm cô đến đây và không có đồ để mặc thì anh đã cho người sắp xếp mang rất nhiều đồ nữ đến, còn ưu ái dành cho cô riêng cả một không gian lớn để những vật dụng cần thiết và các phụ kiện đi kèm.
- Dạ Ngọc, em muốn mặc gì? Tôi lấy giúp em.
Dạ Ngọc lúc này mới chịu mở mắt nhìn ngó xung quanh nhưng cô không nói gì lại vùi mặt vào hõm cổ của anh. Mặc Đông Quân nhìn thấy biểu hiện của cô lại hỏi tiếp.
- Em không thích sao? Đồ ở đây đều là do một tay tôi chọn cho em đó.
Dạ Ngọc lúc lắc đầu.
Dù cô không nói gì nhưng anh vẫn nhẫn nại hỏi.
- Vậy em có thể nói tôi nghe điều em muốn không?
Vừa nói anh vừa xoa lấy lưng cô như đang dỗ dành một đứa trẻ.
Lúc này, cái đầu vẫn ở hõm cổ anh mới cất lời nói. Lời nói ấy khiến anh nghe xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngoc-dung-tron/2497227/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.