Ọt ọt...
Nửa đêm chiếc bụng nhỏ kêu réo ing ỏi đòi quyền. Cả ngày cô chỉ ăn được một bữa đã bị tên ma vương này hành hạ.
Dạ Ngọc cựa mình để thoát khỏi vòng tay anh.
Cô chỉ vừa đứng xuống giường đã cảm nhận được cánh tay anh níu lại gấu áo.
- Em muốn đi đâu?
Nhìn dáng vẻ bám người ngay cả trong lúc ngủ của anh cô không biết phải nói thế nào nữa. Tại sao ngay cả những lúc vô thức như vậy anh cũng sợ cô sẽ rời đi như vậy.
" Thật là đáng yêu."
Nghĩ vậy, cô nhẹ gỡ bàn tay đang cố nắm gấu áo của cô lại nhưng sao đang ngủ nắm tay cũng chặt như vậy chứ. Loay hoay mãi không gỡ được, Dạ Ngọc sắp đói đến rã người đành phải lay anh dậy.
- Mặc Đông Quân!
Nghe tiếng gọi quen thuộc Mặc Đông Quân lơ mơ tỉnh dậy nhưng rồi lại ôm choàng lấy cô ngủ tiếp. Cả khuôn mặt anh dụi vào ngực áo tìm chỗ thoải mái khiến cô ngượng đến mức cứng đờ người.
Nhưng cô đói....
Một lần nữa Dạ Ngọc cố lay người gọi anh tỉnh dậy. Lần này thì có dậy thật nhưng mắt vẫn nhắm tịt lại, miệng chỉ phát ra tiếng ậm ừ trả lời.
- Mặc Đông Quân.
- Hửm?
- Tôi đói.
- Em muốn ăn gì?
- Ăn gì cũng được.
Dù rất buồn ngủ nhưng anh vẫn cố thức dậy, giúp cô thay đồ để ra ngoài. Dạ Ngọc ngồi trên ghế phụ, nghĩ đến những món ngon mình sẽ được ăn thì phấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngoc-dung-tron/2497222/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.