Dạ Ngọc nhìn một màn cãi nhau ầm ĩ tâm trạng có chút phức tạp. Cô cũng từng đã rất yêu một người, cũng từng vì người đó mà khóc rất nhiều...
Mặc Đông Quân ngồi xuống kế bên cô, bàn tay to lớn khẽ đan vào tay cô.
- Xin lỗi em. Nhóc con đó có làm em sợ không?
Cô không biết tại sao khi nghe anh gọi một người con gái khác bằng những danh xưng thân mật lại khiến cô khó chịu như vậy, ấn đường nhỏ khẽ nheo lại.
Mặc Đông Quân thấy cô không trả lời nhưng khuôn mặt lại hiện rõ nét không vui, tay khẽ chạm vào nơi đang nhăn lại giọng có chút nuông chiều.
- Đừng nhăn nhó nữa, tôi không giỏi đoán ý phụ nữ nên em có thể nói tôi biết điều em khó chịu không?
Ngón tay vừa chạm vào đã ngay lập tức truyền đến hơi ấm vào da thịt, Dạ Ngọc cảm nhận đó không phải là hơi ấm mà như có một luồng điện chạy qua người cô. Cái cảm giác tê dại khó tả này đến bây giờ cô vẫn không biết phải gọi tên nó là gì.
Ngay lúc này, Gia Lạc Sa nhanh trí chuẩn bị giúp anh một phần bánh ngọt để dỗ dành người đẹp. Anh ta đứng phía sau chỉ dám khẽ khàng đặt đĩa bánh xuống bàn rồi ra hiệu cho Mặc Đông Quân.
Cả buổi tiệc có rất nhiều lời mời anh thảo luận về các dự án lớn nhưng đều bị anh từ chối hết thảy mà lí do duy nhất chỉ là vì " vợ anh" không vui.
Dạ Ngọc ngồi một bên, đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngoc-dung-tron/2497214/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.