Trên phố, một người đàn ông chân đi khập khiễng, thân người cao có vài phần cơ bắp. Cả người hắn mang một thân quần tây áo sơ mi đen, đầu cũng đội chiếc mũ xô cùng màu . Trông hắn như một tên xã hội đen hết thời.
Hắn đi đến đâu đều giành lấy toàn bộ sự chú ý và e dè, hắn quẹo với con ngõ hẹp giữa hai tòa nhà lớn tối om và đáng sợ.
- Tôi ở đây, A Liên.
Một cô gái thân hình bốc lửa, cả thân người mặc bộ quần áo mặc dù kín mít nhưng lại ôm sát toàn bộ cơ thể khoe ra những đường cong chênh lệch nhau rất lớn.
Hắn cười khẩy khi nhìn thấy cô ta, nơi đáy mắt đã có vài phần dao động, đôi mắt đã lộ rõ những tia máu đỏ trợn lên hiện rõ dưới vành nón.
- Vết thương ngày hôm đó vẫn chưa lành sao?
Liễu Xuân bị hắn dọa cho sợ hãi mà lùi lại mấy bước, thân người khẽ chạm vào vách tường gạch thô. Vết thương mà hắn nói chính là vào ngày hôm đó, đám côn đồ mà cô ta dựa hơi sau khi " some " trước mặt A Liên còn giở trò điên dại mà tặng cô một đường trên xương quai xanh.
Liễu Xuân lấy lại bình tĩnh ngước mặt đối diện với hắn.
- Hẹn tôi đến đây làm gì?
- Tiếp tục kế hoạch_ Hắn bình thản tựa lưng và tường nói.
...
- Ngọc.
Chỉ mới chợp mắt được một chút, Mặc Đông Quân đã ngọ nguậy tỉnh dậy. Dạ Ngọc lười biếng mà ậm ừ trả lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngoc-dung-tron/2497191/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.