Người ở phía bên tường kia cũng chẳng khá khẩm hơn, chiếc xe hơi đậu ở đó nửa ngày trời. Thì ra khi sáng anh rời đi được nửa đường thì lại ra lệnh cho Gia Lạc Sa lái xe quay trở lại.
Cô không ở bên, anh không hề yên tâm. Cô có thể sẽ rời đi khi anh không ở đây, lỡ như cô đến nơi xa xôi nào đó thì sao?
Anh sợ mất cô...
Đồng hồ đã điểm mười giờ, dân cư thưa thớt khiến cảnh vật ở thị trấn nhỏ này về đêm thật âm u, Gia Lạc Sa ngồi phía trước quan sát xung quanh mà rờn rợn trong người.
Cạch!
Tiếng cửa xe bị mở ra làm anh ta giật mình mà quay phắc người lại. Mặc Đông Quân bước ra quan sát kĩ bức tường đang sừng sững trước mặt.
Gia Lạc Sa cũng cùng ra ngoài, nhìn bộ dạng khó hiểu của anh anh ta có phần thắc mắc.
- Chủ tịch, ngài định làm gì sao?
Câu nói của anh ta kịp dứt thì Mặc Đông Quân đã kịp lấy nhịp mà phóng vụt lên bước tường, Gia Lạc Sa đứng đó chỉ kịp há hốc mồm.
" Quái vật!
Nó cao đến tận hai mét! Chỉ trong một bước nhảy."
Phía bên này, Mặc Đông Quân bám cái cây sát tường leo xuống một cách yên tĩnh nhất. Cô gái của lòng đã ngồi ngay phía đó, sự mong ngóng bấy lâu liền sôi sục trong anh.
Mặc Đông Quân chạy nhanh đến ôm chầm lấy cô thật chặt, cái hơi ấm quen thuộc làm Dạ Ngọc thoát khỏi cơn mơ màng.
- Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-ngoc-dung-tron/2497141/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.