Phù Âm dẫn theo hai đứa em họ chơi game cả buổi chiều, đến lúc ăn cơm tối, trưởng bối đang đánh mạt chược với đấu địa phủ mới ngừng hoạt động vui chơi lại, tụ tập cùng nhau chuẩn bị ăn bữa cơm cuối năm, chị em ba người cũng bỏ điện thoại xuống đi tới nhà ăn, mọi người quay quanh một chiếc bàn vừa ăn vừa nói. Cơm cuối năm cực kỳ phong phú, gà vịt cá đều có đủ, bữa cơm sau hai tiếng mới kết thúc, Phù Âm cảm thấy nếu cứ ăn kiểu này bản thân khẳng định sẽ mập lại. Sau khi ăn xong, cô tự giác chạy tới nhà bếp giúp rửa chén. Mẹ Lâm Hân Lan mỉm cười hỏi: "Tiểu Âm, sau khi lên đại học không có tìm bạn trai sao?" Phù Âm cúi đầu nói: "Vẫn chưa có." Lâm Hân Lan nói: "Lúc cao trung, mẹ cùng ba con quản con nghiêm, không cho con yêu sớm, nhưng hiện tại con đã lên đại học rồi, gặp được người thích hợp có thể thử yêu đương xem, tránh để cho tương lai tốt nghiệp lại phải đi xem mắt. Con không biết, con gái bác Vương nhà cách vách mấy ngày trước vừa về nhà, một tháng xem mắt những mười mấy người, ai..." (*) mình xen lời một chút thực ra lời này của mẹ Phù Âm mình cũng thấy khá vướng mắt, đâu nhất thiết là con gái lớn lên phải gả ra ngoài...lúc học trung học lo học cho tốt, lên đại học bắt buộc phải kiếm được người yêu, ra trường liền phải cưới, cưới xong lại sinh con, chẳng khác nào một cái máy cả.... có thể cuốn tiểu thuyết này cách đây khá lâu rồi nên vẫn còn vướng vào cái nhìn của xã hội cũ, khá truyền thống. (Xin lỗi vì làm gián đoạn, các bạn đọc tiếp đi." Phù Âm ngẩng đầu, đáp: "Mẹ đừng lo, việc của con trong lòng con có tính toán." Lâm Hân Lan nhiều chuyện tiến gần lại hỏi: "Vậy con có người mình thích rồi sao?" Phù Âm đáp: "Có một, tương lai nếu anh ấy trở thành bạn trai con, con nhất định sẽ dẫn anh ấy về gặp mẹ." Lâm Hân Lan lúc này mới yên tâm, cười híp mắt đáp: "Mắt chọn của con, con nhìn trúng người khẳng định là rất đẹp trai, vậy mẹ đợi con dẫn bạn trai về nhà." Phù Âm nghĩ tới dáng vẻ của Thời Việt, xác thực rất đẹp trai, nhưng mà cô năm đó thích anh không hề phát hiện anh đẹp trai như vậy, chỉ là lớn lên có chút dễ nhìn thôi, Thời Việt của hiện tại đã là cấp bậc nam thần rồi. Nhưng mà, cô cũng thay đổi rất lớn, từ một đứa bé mập biến thành cô gái mảnh mai như hiện tại. Nhớ tới lúc học cấp 2 hạ quyết tâm giảm cân, Phù Âm không khỏi cong khóe miệng. Cô lúc đó hơn một trăm năm mươi cân, bạn học trong lớp không ai tin cô có thể giảm cân thành công, nhưng cô chính là kiên trì làm được, đá bay thịt mỡ, cả người trở nên thon gọn hơn nhiều. Chỉ cần là việc cô muốn làm, cô tuyệt đối sẽ kiên trì đến cùng. Học đàn tranh, giảm cân, mỗi một việc đều thành công. Thời Việt là một phần kiên đinh trong lòng cô từ thời niên thiếu, cô nhất định sẽ theo đuổi được anh. Cũng không biết có phải là do tâm linh tương thông, cô vừa mới nghĩ tới anh, Thời Việt liền gửi tin nhắn đến cho cô: "Năm mới vui vẻ, một năm mới ước gì được nấy." Sau câu chúc còn kèm theo bao lì xì 88.88 tệ. Phù Âm lau khô tay, cầm điện thoại lên nhìn --- ước gì được nấy? Năm mới cô có hai nguyện vọng, một là cùng chiến đội Mục Tiêu lấy được giải quán quân, thứ hai, chính là trở thành bạn gái của Thời Việt. Việt ca có thể khiến hai điều ước này của cô thành hiện thực sao? Phù Âm mỉm cười, nhanh chóng trả lời: "Cảm ơn Việt ca, cũng chúc anh năm mới vui vẻ, đại cát đại lợi." Cô lại gửi sang 66.66 tệ, hình cát lợi. Thời Việt nhìn thấy cô gửi lì xì sang, dứt khoát chuyển cho Phù Âm 2000 tệ, theo sau nói: "Gửi em tiền mừng tuổi, năm mới mua đồ mới mặc." Phù Âm thụ sủng nhược kinh: "Này cũng quá nhiều rồi!" Thời Việt giải thích: "Anh cũng cho Nhan Nhan 2000. Hiện tại quần áo, đồ trang điểm đều rất đắt, con gái không cần thua thiệt bản thân." Phù Âm nhanh chóng đánh chữ: "Nhan Nhan là em gái anh, anh cho cậu ấy tiền mừng tuổi là bình thường, cho em làm cái gì?" Thời Việt đáp: "Em cũng tính là em gái anh." Phù Âm: ".........." Đi em gái anh! Em mới không cần làm em gái anh, cái tên này rốt cuộc là có cái "EQ" không? Bạn của bạn có thể trở thành bạn, nhưng bạn tốt của em gái không nhất định là em gái, cái này không thể tùy tiện tính như vậy có được không? Nhìn số tiền mừng tuổi, Phù Âm đơn giản là dở khóc dở cười, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thu vào. Cô một bên nghiến răng, một bên đáp: "Cảm ơn anh trai." Cô không gọi Việt ca, trực tiếp gọi là anh trai, Thời Việt cũng cảm thấy có chút kì quặc, trầm mặc một lúc, đáp: "Vẫn là gọi Việt ca đi." Phù Âm trợn trắng mắt: "Anh không phải nói em là em gái anh sao? Vậy em phải gọi anh là anh trai rồi." Thời Việt đáp: "Tùy em, em vui là được." Phù Âm: "............" Thực sự muốn bò qua điện thoại đánh chết anh! *** Đêm ba mươi, đội viên của chiến đội Mục Tiêu đều đang ở nhà ăn tết, đến cả streamer Diệp Phong cũng ngừng phát sóng, hội họp cùng gia đình. Tám giờ tối, trong nhóm chiến đội Mục Tiêu xuất hiện bao lì xì, là huấn luyện viên Tiêu Minh Hiên gửi tới bao lì xì 200 tệ: "Mọi người năm mới vui vẻ, năm mới vận khí mới!" Mọi người lập tức nhanh tay cướp, Thời Việt lại có thể cướp được nhanh nhất. Sau đó anh tiếp theo phát lì xì, tiếp đó tới Vũ thần, Diệp Phong, Tiểu Nguyên, mỗi người đều phát lì xì 200 tệ. Phù Âm nhặt một lượt, cùng mọi người nói năm mới vui vẻ, cô cũng rất tự giác gửi lì xì 200 tệ. Giành lì xì không cần biết được bao nhiêu, mấu chốt chính là náo nhiệt, mọi người vừa xem tiết mục năm mới vừa phát lì xì, tuy rằng mỗi người một nơi, nhưng có thể cùng các đồng đội cùng nhau qua tết, Phù Âm cũng cảm thấy rất vui, vào lúc đến 0 giờ đêm, tất cả mọi người đều ở trong nhóm nói câu năm mới vui vẻ. Tiêu Minh Hiên đáp: "Hi vọng một năm mới, chúng ta đều có thể thực hiện được nguyện vọng, lấy được giải quán quân!" Mọi người lần lượt hô cố lên, vài tên cú đêm lại có thể bắt đầu lập tổ ba người đấu rank.... Phù Âm không có cách nào cùng họ chơi cả, bởi vì ông bà nội gọi cô đi đánh bài. Cô cùng ông bà đang nhiệt huyết dồi dào đánh bài tới ba giờ sáng, ngày hôm sau trực tiếp ngủ tới trưa mới dậy. Ăn xong bữa cơm trưa, Phù Âm liền cùng ba mẹ về nhà. Vừa về tới nhà đã nhận được tin nhắn của t, nói muốn về thăm trường, gọi Phù Âm cùng đi. Phù Âm xuống lầu tìm được Thời Nhan, không ngờ Thời Việt cũng ở đó. Anh hôm nay mặc một kiện áo khoác ngoài màu đen mới, quấn quanh cổ khăn quàng, hai tay đặt trong túi áo, hoàn toàn giống với hình ảnh của nam chính trong mấy bộ phim truyền hình, anh tuấn đến mức không thể rời mắt được. Phù Âm cũng mặc một chiếc ác khoác dài, năm mới mặc đồ mới, là một chiếc nỉ dài vừa thân màu đỏ, phối với đôi giày đen cùng tất da, tóc dài rơi loạn phía sau, giống với model hay xuất hiện trên các mặt báo. Thời Việt đánh giá cô một lượt, bình luận: "Đồ rất đẹp." Thời Nhan đứng bên cạnh ghét bỏ: "Anh có biết nói chuyện hay không? Anh nên nói là Tiểu Âm rất đẹp." Thời Việt bình thản "Ừ" một tiếng, đáp: "Tiểu Âm thực sự mặc cái gì đều rất đẹp." Tai Phù Âm có chút phát nóng, bị anh nhìn như vậy, nghe anh nói như vậy, tim căn bản không có cách nào khống chế được. Thời Việt thấy điện thoại ra, hỏi: "Chúng ta đặt xe sao?" Phù Âm đáp: "Trường cách đây không xa, chúng ta có thể đi bộ qua đó." Ba người cùng đi về phía trước, Thời Nhan một đường chi chít hỏi không ít chuyện trong trường, ví dụ như thầy chủ nhiệm Trương vẫn còn dẫn dắt lớp chứ, giáo viên tiếng anh hung dữ kia đã được điều đi chưa, Phù Âm rất nhẫn nại mà trả lời từng vấn đề. Thời Việt so với hai cô lớn hơn hai lớp, không có cùng chủ đề, bèn bảo trì trầm mặc nghe hai người nói chuyện. Sau khi đi tới trường, bởi vì hiện tại đang là kỳ nghỉ, cổng trường bị khóa, ba người đi vào không được, Thời Nhan cười hihi đi qua cùng bác bảo vệ nói chuyện, cũng không biết cô nói cái gì, cuối cùng bác bảo vệ lại có thể thực sự mở cửa. Phù Âm giơ ngón cái lên: "Nhan Nhan cái miệng này của cậu thật ngọt, có thể dỗ được bác bảo vệ mở cửa cho chúng ta." Thời Nhan cười đáp: "Thế đấy! Bác ấy cho chúng ta nửa tiếng, nhanh đi thôi!" Đi đến tòa nhà chính, trong đầu lập tức hiện lên rất nhiều hồi ức thời niên thiếu. Thời Nhan cùng Phù Âm cùng một lớp, hơn nữa còn ngồi cùng bàn, hai người vừa đi vừa nói những chuyện thú vị thời cấp ba. Biểu tình của Thời Việt bình thản đi sau lưng hai cô, nhìn thấy khuôn mặt mang ý cười của Phù Âm, trong ký úc của anh cũng đột nhiên xuất hiện hình ảnh cô thời niên thiếu, một cô bé mũm mỉm, ngày ngày cũng em gái dính cùng một chỗ như hình với bóng. Cô bé trong ký ức với Phù Âm hiện tại chỉ có một điểm tương đồng, đại khái chính là đôi mắt sáng ngời lại kiên định kia. Đều nói "con gái 18 thay đổi khôn lường", sự thay đổi của Phù Âm quá lớn, khiến anh phải lau mắt mà nhìn. Ba người cùng đi tới thao trường, Phù Âm không khỏi cong môi, quay đầu nhìn Thời Việt nói: "Em nhớ lúc đó mỗi sáng đầu tuần, toàn thể học sinh đều phải tập hợp ở thao trường để chào cờ, sau đó còn có năm phút diễn thuyết dưới cờ, Việt ca thường được thầy giáo gọi lên đài diễn thuyết." Thời Việt ngẩng đầu nhìn đài cao ở phía xa, bình thản nói: "Cấp ba mỗi lớp đều phải luần lượt đứng lên bục diễn thuyết, mỗi lần tới lớp anh, chủ nhiệm liền gọi anh đi. Anh lúc đó không hề muốn đi, nhưng không có cách nào, chủ nhiệm sắp xếp nhiệm vụ bắt buộc phải hoàn thành." Phù Âm cười đáp: "Anh mỗi lần viết bài diễn thuyết đều rất tốt, hơn nữa thanh âm cũng dễ nghe, lúc đó có không ít học muội ngưỡng mộ anh." Trong đó bao gồm cả cô nữa. Mỗi lần nhìn anh đứng trên đài, cô liền ở trong đám người ngẩng cổ nhìn anh, nghe anh dùng thanh âm dễ nghe thông qua mic truyền đến khắp sân trường. Anh lúc đó còn đang trong thời kì vỡ giọng, thanh âm mang theo khàn đặc của thiếu niên, không giống trầm thấp như bây giờ. Nội dung diễn thuyết của anh cô đều ghi âm lại, sau đó về nhà lén lút ghi chép lại trong sổ tay. Cái loại đơn phương thời niên thiếu, hiện tại quay về trường, những hồi ức ấy vẫn như mới hôm qua hiện về trong tâm. Lúc đó cô không hề nghĩ tới, có một ngày bản thân lại có thể cùng anh đứng gần như vậy. Nhìn một bên mặt anh tuấn của Thời Việt, vành mắt của Phù Âm hơi nóng lên, cô rất nhanh chớp chớp mắt, nhìn xuống cảm giác chua xót vào lòng, chuyển chủ đề: "Em lúc đó rất béo, thành tích cũng không tốt, em vẫn luôn nghĩ, nếu như có một ngày em có thể đứng trên đó diễn thuyết thì tốt quá. Đáng tiếc, đến lúc tốt nghiệp, tâm nguyện của bản thân vẫn không được thực hiện." Thời Việt nhìn biểu tình thất lạc của cô, trong lòng hơi mềm lại, đáp: "Không sao cả, thời niên thiếu ai lại không có sự tiếc nuối, những ký ức đáng trân trọng, lý do thực sự là vì nó không hoàn mỹ." Phù Âm quay đầu nhìn anh, đối diện với ánh mắt khó có khi ấm áp của anh. Cô nhịn không được hỏi: "Vậy Việt ca thì sao? Lúc học trung học anh có tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?" Thời Việt trầm mặc một lúc, mới nói: "Nếu là anh, đại khái là không được gia nhập câu lạc bộ đi. Anh lúc đó rất thích bóng rổ, luôn muốn gia nhập câu lạc bộ, nhưng lúc đó áp lực học tập quá lớn, ba mẹ hi vọng anh có thể thi vào trường trọng điểm, mua cho anh không ít tư liệu ôn tập, anh mỗi ngày đến mấy cuốn bài tập còn chưa làm xong, làm sao có thời gian để chơi bóng rổ." Phù Âm mỉm cười đáp: "Nhưng sau khi lên đại học, anh vẫn làm theo tâm nguyện bản thân, trở thành tuyển thủ game rồi." Thời Việt cũng mỉm cười: "Ừ, lúc học trung học gan chưa đủ lớn để đối đầu với ba mẹ, nhưng sau khi lớn rồi, anh muốn chọn con đường mình yêu thích nhất, lần này không hề do dự." Phù Âm giơ ngón cái lên đáp: "Em cũng sẽ học tập Việt ca, qua mấy ngày nữa em sẽ cùng ba mẹ nói rõ, đến lúc đó còn nhờ anh đến thuyết phục bọn họ." Thời Việt gật đầu: "Không có vấn đề." Ba người đi dạo một vòng trường bèn đi ra ngoài. Lúc đi tới cổng trường, Thời Nhan đi mua xiên nướng, Thời Việt đột nhiên nhớ tới một chuyện, chỉ tay về phía trước nói: "Tiểu Âm, em lúc đó là bị té ngay đó đúng không?" Phù Âm gật đầu: "Vâng." Cô đi trên đường bị thương ở chân, Thời Việt đạp xe chở cô về nhà, cô lần đầu tiên cảm nhận được tim đập nhanh, phát hiện bản thân thích người thiếu niên này, từ đó không thể quay đầu. Đã qua nhiều năm, chỗ này thay đổi quá nhiều, con đường có quầy tạp hóa đã đổi thành tiệm cắt tóc, cô thích ăn mì của một quán ven đường cũng đã không còn, đúng là thời gian trôi qua cái gì cũng thay đổi. Nhưng khiến cô hạnh phúc chính là, người cô thích, lúc này lại đang đứng bên cạnh cô. Phù Âm quay đầu mỉm cười nhìn Thời Việt, vừa lúc đối diện với ánh mắt của anh. Hai người đang đứng bên đường đối mắt, đột nhiên có thanh âm của một nam sinh ở phía sau truyền tới: "Tiểu Âm? Thực sự là cậu sao!" Phù Âm quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt cười sáng lạng. Đối phương rất kích động đi tới, cho Phù Âm một cái ôm, nói: "Đã lâu không gặp, bạn học!" Đầu mày Thời Việt lập tức nhíu lại. Phù Âm vẫn là thần sắc bình tĩnh, mỉm cười vỗ vai cậu ta, đáp: "Lớp trưởng, sau cậu lại ở đây?" Đối phương nói: "Đi mua giúp mẹ bình giấm, vừa khéo nhìn thấy cậu! Mấy ngày nữa mọi người tổ chức họp lớp, tối mùng năm, nhớ tới đấy!" Phù Âm gật đầu: "Ừ, tớ nhất định sẽ tham gia." Đối phương tựa hồ cuối cùng cũng phát hiện sự tồn tại của Thời Việt, cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo của Thời Việt, cậu ta không nhịn được ngớ người, hỏi: "Tiểu Âm, vị này là?" Phù Âm đáp: "Bạn." Đối phương cười nói: "Ồ, vậy hai người nói chuyện đi, tớ lượn trước đây." Đến người cậu nam sinh kia quay người rời đi, Thời Việt vẫn giữ vẻ trầm mặc không vui. Phù Âm chủ động giải thích: "Cậu ấy tên là Lưu Minh Lượng, là lớp trưởng lớp cấp ba bọn em, em có một năm ngồi cùng bàn với cậu ấy, tính cách khá thoải mái." Thời Việt sắc mặt lạnh nhạt, bình thản nói: "Cậu ta mỗi lần nhìn thấy em, đều sẽ ôm ấp như vậy?" Phù Âm ngớ ra, nói: "Chỉ là cái ôm giữa bạn bè thôi, tính cách cậu ấy lúc nào cũng nhiệt tình như vậy, đều cùng bọn con gái chúng em chơi rất vui vẻ." Thời Việt không nói nữa, xoay người đi về phía trước. Trong lòng anh đột nhiên rất không thoải mái. Một màn vừa rồi, càng nghĩ càng chướng mắt. Anh đứng bên cạnh Phù Âm, tên nhóc đó nhìn không thấy anh sao? Lại có thể vượt qua anh mà ôm Tiểu Âm, coi anh chết rồi sao? Anh còn chưa có ôm Phù Âm như vậy bao giờ, cái gì mà lớp trưởng cấp ba, ai cho cậu ta cái gan đó? Phù Âm thấy Thời Việt lạnh mặt đi trước, trong lòng có chút vi diệu, chỉ có thể bước nhanh đi theo. Lúc Thời Nhan mua xong xiên nướng quay lại liền phát hiện vẻ mặt lạnh đến đáng sợ của anh trai nhà mình, cô có chút nghi hoặc nhỏ giọng hỏi Phù Âm: "Sao vậy? Hai người cãi nhau?" Phù Âm cười khẽ lắc đầu: "Anh ấy tự mình bực dọc, tớ cũng không biết anh ấy bị làm sao." Thời Việt cả quãng đường về đều giữ mặt lạnh, cho đến lúc về tới nhà, ở cửa chuẩn bị tách nhau ra, anh mới lên tiếng bình thản nói với Phù Âm: "Sau này, không được cho con trai ôm em như vậy. Em là con gái, không thể để người ta chiếm tiện nghi như vậy, hiểu không?" Phù Âm ngại ngùng ho một tiếng, đáp: "Cũng không tính là chiếm tiện nghi đi? Việt ca anh thực sự nghĩ nhiều rồi, tụi em là bạn học cấp ba, gặp mặt thì hữu hảo ôm một cái mà thôi...." Thời Việt nhíu mày: "Hữu hảo ôm cũng không được." Phù Âm: "????" Thời Việt nhìn cô: "Anh hiện tại là đội trưởng của em, em nên nghe lời anh, biết không?" Phù Âm không biết nói gì hơn: "Biết rồi." Anh là đội trưởng thì muốn làm gì thì làm à, em cùng người khác ôm một chút anh cũng quản? Lại không phải là bạn trai! Phù Âm rất muốn phản bác lại, nhưng mà bà nội của Thời Việt vừa lúc mở cửa, cô lập tức cười chào hỏi: "Bà ơi, năm mới vui vẻ!" Bà cười hóp mắt kéo tay Phù Âm: "Tiểu Âm sao, nhanh vào trong ngồi!" Phù Âm nhanh chóng vẫy tay: "Không được, con còn quay về nhà, bà cứ bận việc trước đi ạ, ngày khác con lại sang chút tết bà." Thời Việt đứng bên cạnh, nhìn Phù Âm, nói: "Quay về nghỉ ngơi sớm chút." Anh cùng bà xoay người đi vào nhà, Phù Âm nhìn bóng lưng của anh có chút bất đắc dĩ. Cái tên nam nhân khó chịu này, rốt cuộc khi nào mới có thể khai thông đây? Thực sự muốn đút anh uống cả bình dấm quá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]