“Bất quá, có chuyện lão tử muốn hỏi ngươi!” Quý Lạc hung hăng ôm lấy cổ Phỉ Ngâm Mặc. Nam nhân mà có lừa gạt cậu, sẽ ghìm chết đối phương.
“Cái gì?” Phỉ Ngâm Mặc nhíu mày.
“Ngươi tới Noble là vì thực thi nhiệm vụ?”
“. . . . . Mặc Gia nói cho ngươi?”
“Rốt cuộc có đúng hay không?”
“Đúng.” Nam nhân trái ngược rất nhanh thừa nhận.
Không khí đột nhiên an tĩnh, Quý Lạc tựa hồ nghe được tiếng tim đập của chính mình.
“Vậy . . . . . Ngươi đến bây giờ . . . . . Đến bây giờ vẫn là lợi dụng lão tử?”
“Lợi dụng ngươi cái gì?” Phỉ Ngâm Mặc lạnh lùng cười, “Ngươi có thứ đáng giá để ta lợi dụng sao.”
“Nhân mạch, địa vị tại Noble.”
“Ồ?” Phỉ Ngâm Mặc ồ một tiếng thật dài, sau mới vươn hai ngón tay thon mảnh lạnh giá bắt lấy cằm thiếu niên, ánh mắt thâm trầm nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong mịn của đối phương.
“Ngươi nghĩ như vậy ư?”
“. . . . . Đến hôm nay, ta nào đâu biết. Ngươi rốt cuộc có lợi dụng lão tử hay không?” Quý Lạc cắn cắn môi, nhãn thần xẹt qua chút không vững tin, rồi giả vờ hung hăng, xách cổ áo đối phương.
“Nực cười!” Bằng vào khuôn mặt này, quản lí các ngươi sẽ quỳ xuống cầu ta tới đây. Ngay cả vị trí No. 1 của ngươi cũng nhanh bị ta thay thế, còn cần lợi dụng ngươi? !”
“Tới địa ngục đi! Nhân khí của lão tử vẫn là tại chỗ này phát triển! Muốn vượt qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mieu-tuan-duong-phap/1946236/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.