Âm thanh ngoài cửa lúc này mới chịu im lặng.
Vu Dân dời chỗ, ngồi vào một bên trên bồn tắm, một chân đạp trên đất, một chân đạp mép bồn tắm, mông đụng vào bồn có chút nguội lạnh, Vu Dân dùng tay vén ngược mái tóc, không có hứng thú tự an ủi.
Nhà vệ sinh không đủ ấm áp, chỉ có hạ thân nóng đến sưng lên.
Cửa lại vang lên, lần này không phải tiếng gõ cửa mà là tiếng mở khóa, Vu Dân lười ngẩng đầu lên, chỉ nhìn chằm chằm hạ thân mình. Thương Viễn đi vào.
“Lạnh như thế, sao em không mặc quần áo ?” Thương Viễn cầm tay Vu Dân, tìm áo tắm phủ thêm cho anh. Kế đó hắn rửa sạch bồn tắm, thay nước nóng sao cho vừa đủ ấm, rồi ôm Vu Dân vào trong bồn.
Vu Dân không nhúc nhích, hai cánh tay của Thương Viễn ôm anh có chút khó khăn, hắn nhẹ giọng: “Em ngoan một chút nào.” Khi Thương Viễn dỗ dành, cả hai kề sát nhau, môi hắn đều chạm vào tóc anh.
Vu Dân lười tính toán với hắn, Thương Viễn ôm anh tiến vào trong bồn tắm.
Nhiệt khí bốc lên khiến nhà vệ sinh lập tức nóng, Vu Dân qua loa giải quyết phía dưới của mình, bắn ra rồi ngừng tay, Thương Viễn ở sau lưng Vu Dân, chốc chốc lại hôn tóc anh, đặc biệt ôn nhu.
Nhất thời không có người nói chuyện, tạo nên một loại ảo giác kiều diễm đọng trong hơi nước.
“Đừng có hôn.” Vu Dân đột nhiên thốt ra một câu, ngữ khí lãnh đạm cứng ngắc: “Còn hôn thì mai tôi lấy kéo cắt sạch.”
Động tác của Thương Viễn dừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mieu-bat-tong/74090/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.