Vu Dân tỉ mỉ quan sát cái áo khoác carô sậm màu trên người mình, rồi nhìn cái áo trên người Thương Viễn, bĩu môi ghét bỏ. Để ý Thương Viễn đã ngủ, Vu Dân nổi lên ý xấu, anh xõa tóc mình ra, hai ngón tay căng cọng dây thun, bắt lấy một lọn tóc của Thương Viễn, tính buộc lại thành một nhúm.
Ngủ trên máy bay không sâu, Vu Dân chỉ hơi cử động, Thương Viễn ngay lập tức tỉnh lại.
Tay Vu Dân bị tóm gọn.
Tay còn bị cầm lấy, Vu Dân dời đầu đi chỗ khác, làm bộ đang ngắm mây trời, tóc anh buông xõa, che khuất toàn bộ gò má. Thương Viễn xoay mặt sang chỗ anh, một tay sờ khóe miệng của Vu Dân.
“Em dính bơ không chùi này.” Tại khóe miệng dính một vệt bơ mỏng, ngón tay Thương Viễn quệt vết bơ, Vu Dân né tay của hắn, tự liếm sạch sẽ.
Thương Viễn thả tay xuống, nhìn theo tầm mắt Vu Dân xem cảnh vật bên ngoài. Ánh mặt trời ngoài khoang máy bay chiếu vào, xuyên thành một chùm sáng ấm áp.
Xuống phi cơ, đổi xe.
Đoàn xe đã sớm chờ ngoài sân bay, Vu Dân chưa từng tới thành phố này nên có chút mới mẻ, sau khi xuống cầu thang lên máy bay, anh hưng phấn chạy vài bước về trước. Vu Dân mò trong túi áo tính lấy điếu thuốc, nhưng đảo mắt lại thấy đối diện là hai cái camera.
Đệt…
Anh cũng không sờ tới thuốc lá, quay người chờ Thương Viễn đang sót lại ở đằng sau.
Vu Dân đứng trong lối đi ra, chống hai tay, dựa đôi chân dài trên hành lý, thỉnh thoảng kéo xe đẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mieu-bat-tong/74085/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.