Thương Viễn ho khan một tiếng, tiếng khóc run rẩy bật ra.
Nước mắt không ngừng chảy xuống, Thương Viễn tạm dừng video, một tay che lên mắt, trong cổ họng mơ hồ phát ra tiếng khóc trầm thấp.
Rất nhẹ, rất thấp, thế nhưng không khóc thật sự rất khó chịu.
Trên một bàn tay đều là nước mắt, tay kia cầm chiếc điện thoại, nắm chặt trong lòng bàn tay hằn ra một vết đỏ ửng đến đau đớn.
Hắn không muốn hiểu rõ tại sao mình khóc, cũng không muốn lý giải những ca từ kia.
Một chút cũng không muốn biết rõ!
Hai tay che mặt, điện thoại di động rơi xuống túi ngủ, khe hở giữa những ngón tay không ngừng khô cạn, lại một lần nữa thấm đẫm nước mắt, bờ vai Thương Viễn cúi xuống thật thấp, chốc chốc run lên.
Từ lúc nào Vu Dân bắt đầu không còn nở nụ cười như trước, từ lúc nào Vu Dân bắt đầu quay trở lại đua xe, từ lúc nào Vu Dân bắt đầu nổi giận với hắn, từ lúc nào Vu Dân bắt đầu hút thuốc lá mà chính bản thân ghét nhất.
Hắn đều biết là từ lúc nào, hắn muốn quản, thế nhưng hắn lại cứ để mặc Vu Dân, hắn làm sao lại không có đầu óc mà không hỏi Vu Dân một câu tại sao.
Tại sao ngay từ lúc bắt đầu, hắn lại không hỏi Vu Dân.
Bên ngoài, trời đã khuya, mặt trăng cũng trở nên chói mắt. Thương Viễn đi ra ngoài lều, có mấy nhóm tìm kiếm đã trở lại, Thương Viễn chạy tới, cầm lấy cổ tay một người hỏi: “Người đâu?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mieu-bat-tong/2724673/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.