Thương Viễn tựa vào cửa sổ phòng tập nhìn Vu Dân luyện hát bên trong, mỗi ngày anh đều luyện tập không ngừng. Tối hôm trước, nếu bọn họ thức đêm làm tình, thức đêm đua xe, hoặc thức đêm đánh nhau, thì ngày hôm sau Vu Dân cũng sẽ đến chỗ này. Từ xa còn có thể thấy trên đầu Vu Dân có dán một miếng băng, trên mắt cá chân cũng có, do chính hắn dán cho anh. Ngày hôm qua lúc dán băng cho Vu Dân, Thương Viễn còn cố ý gãi gãi lòng bàn chân anh, Vu Dân bị gãi đến vui vẻ. Lúc này vết thương còn chưa tốt hơn, Vu Dân nhảy một bước, đau đến nhe răng trợn mắt.
Người chế tác mà bọn họ đắc tội kia thật sự còn có thủ đoạn, hai đối tác khác khuyên hắn, cậu thật sự nên đến đó, đi bồi tội, coi như chuyện này không xảy ra.
Giày nhảy đạp nhẹ trên sàn gỗ phòng tập, mỗi một bước đều đánh vào trong lòng hắn.
Thương Viễn lặng lẽ suy nghĩ.
Hắn chưa kịp cầu hôn, ngày đó những gì hắn muốn nói, chưa hết câu đã bị Vu Dân nói tiếp.
“Tiểu Dân, chúng ta…”
“Kết hôn đi.”
Vu Dân cười rộ lên rất dễ nhìn.
Thời tiết ngày hôm đó rất tệ, gió lớn thổi mạnh, sấm sét rền vang ở bên ngoài, thế nhưng trái tim của hắn và Vu Dân lại chung một nhịp đập đến kỳ lạ.
Thình thịch kịch liệt.
Kích động đến có thể kêu gọi hành động, cách một ngày, bọn họ bay ra nước ngoài.
Chiếc nhẫn này, so với trong tưởng tượng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mieu-bat-tong/2724659/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.