Trương Minh Tuyết nói: “Khi đó thái độ của em đối với việc học là nghiêm túc nhưng thoải mái. Dù thành tích của em và Thẩm Nhạc Tranh cũng bình thường nhưng bản tính của các em đều lạc quan, đa số học sinh đều không có được tinh thần này.”
Bà dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Cô mong rằng các em sẽ không phụ công mấy năm nỗ lực đèn sách này, tương tự, cô cũng hy vọng các em có thể lạc quan và vui vẻ giống như ngày trước vậy. Một giáo viên như cô nói những lời này có vẻ không phù hợp lắm nhưng cô vẫn muốn nói cho em biết rằng điểm số không thể quyết định tất cả mọi thứ, thi đại học là một bước ngoặt của cuộc đời nhưng nó cũng không phải là con đường duy nhất, em có hiểu ý cô không?”
Ngu Hạ lắng nghe giọng nói dịu dàng của Trương Minh Tuyết, dường như cũng nhận ra chút gì đó: “Nhưng mà…” Cô khẽ mím môi, nhỏ giọng nói: “Em muốn thi được điểm cao hơn một chút.”
Trương Minh Tuyết khẽ cười: “Em muốn thi vào cùng một trường đại học với Lý Duật đúng không?”
Tình huống của hai học sinh như thế nào, thật ra những người làm giáo viên như bọn họ đã biết rõ.
Sở dĩ bọn họ không nói ra, là bởi vì Trương Minh Tuyết và những người khác đều biết rất rõ rằng Ngu Hạ và Lý Duật đều là những học sinh rất đúng mực. Huống hồ đây là sự rung động của tuổi dậy thì, nếu giáo viên nói chuyện quá cứng nhắc thì cũng hơi tàn nhẫn.
Cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-may-mua-ha-troi-qua/3490083/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.