Vạn vật đều đã chìm vào tĩnh lặng, trong phòng khách sáng đèn, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng ngòi bút viết trên trang giấy sàn sạt và tiếng uống Sprite từng ngụm nhỏ của Ngu Hạ.
Uống gần hết lon nước, Ngu Hạ lén lút nhìn sang người bên cạnh mình.
Dưới ánh đèn sáng ngời, Lý Duật cụp mi mắt, chăm chú nhìn vào bài thi. Nét mặt anh trầm tĩnh, ngón tay thon dài cầm một cây bút màu đen, viết từng nét ngoặc nét phẩy lên bài thi.
Thi thoảng, anh cũng sẽ dừng lại để suy nghĩ, nhưng chẳng mấy chốc anh sẽ tiếp tục đặt bút xuống viết chữ.
Ngu Hạ nhìn không rời mắt, sau khi nhìn thoáng qua đề bài cuối cùng trong bài thi mà anh đã làm xong, cô mờ mịt chớp mắt: “Lý Duật.”
Lý Duật ngước mắt nhìn cô.
Ngu Hạ đã quên thực ra hai người vẫn chưa thân thiết với nhau cho lắm, cô nghiêng người cầm bài thi trước mặt anh, vẻ mặt tràn ngập khiếp sợ: “Lúc cậu làm bài này không cần viết nháp, cũng không cần tính toán luôn hả?”
Lý Duật liếc nhìn cô một cái, lên tiếng: “Ừ.”
“?”
“Ừ nghĩa là sao?” Ngu Hạ truy hỏi đến cùng.
Lý Duật cạn lời, hiếm khi giải thích một câu: “Tôi có thể tính nhẩm.”
Ngu Hạ bị chặn họng. Cũng đúng, tính nhẩm thì sao không thể gọi là tính toán chứ.
Cạn lời mấy giây, Ngu Hạ trả lại bài thi cho anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cậu giỏi đấy.”
Lý Duật: “…”
Anh loáng thoáng nhận thấy, không phải cô đang khen mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-may-mua-ha-troi-qua/3428937/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.