Chương trước
Chương sau
Thấy Ngu Hạ và Lý Duật rời khỏi phòng học, các học sinh trong lớp chứng kiến hành động và nghe thấy đối thoại giữa hai người đều đưa mắt nhìn nhau, nảy sinh thắc mắc: “… Lý Duật với Ngu Hạ thân nhau từ hồi nào vậy?”

“Cũng đâu phải thân nhau lắm.” Có người trả lời: “Lúc nãy Ngu Hạ suýt ngã xuống nên Lý Duật mới vươn tay đỡ cậu ấy thôi.”

“Đúng thế, hơn nữa Lý Duật trông lạnh lùng nhưng thực tế cậu muốn nhờ cậu ấy giúp đỡ chuyện gì, cậu ấy sẽ không từ chối. Hơn nữa nếu là cậu, thấy bạn nữ không xách nổi cặp sách, chẳng lẽ cậu sẽ không giúp một tay?”

Nam sinh đưa ra thắc mắc nói đùa: “Nếu Ngu Hạ không xách được thì tớ nhất định sẽ giúp.”

“Xí.” Có nữ sinh khinh thường cười nhạo một tiếng, đáp trả lại bằng lời nói lúc trước của họ: “Con trai các cậu đúng là thiển cận.”

“…”



Ngu Hạ không biết mình và Lý Duật chỉ mới tương tác có một chút thôi mà cũng khơi mào một trận thảo luận kịch liệt giữa các bạn học.

Tất nhiên, lúc này cô cũng không rảnh bận tâm tới chuyện đó.

Rời khỏi phòng học, Lý Duật xách theo cặp sách của mình và Ngu Hạ, đồng thời nhân tiện hỏi Thẩm Nhạc Tranh có cần giúp một tay không. Thẩm Nhạc Tranh lắc đầu từ chối: “Không cần không cần, hai cái ba lô đã đủ nặng rồi.”

Cô ấy đựng sách giáo khoa vào cặp sách và một chiếc túi khác: “Ngu Hạ xách túi hộ tớ là được.”

Không cần cô ấy lên tiếng, Ngu Hạ đã vươn tay nhận lấy chiếc túi của cô ấy.

Ba người không tiếp tục trò chuyện mà im lặng xuống lầu.

Từ tòa nhà dạy học đến cổng trường cần băng qua một con đường rộng phủ kín bóng mát, băng qua sân thể dục cỏ xanh mơn mởn.

Đi được nửa đường, Ngu Hạ vươn tay về phía Lý Duật: “Đưa cặp sách cho tôi.”

Họ sắp đến cổng tường, còn Lý Duật lại phải vào nhà để xe lấy xe đạp.

Lý Duật hiểu ý cô. Nhìn hai nữ sinh, giọng anh trầm thấp: “Cũng không thiếu chút thời gian ấy.”

Ngu Hạ thoáng giật mình, nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Ra cổng trường, chú Trần vẫn đứng chờ cô chỗ cũ. Thấy hai người sóng vai ra ngoài, ông ấy còn hơi bất ngờ: “Hạ Hạ, Tiểu Duật.”

Ngu Hạ hỏi: “Chú Trần, chú chờ lâu rồi phải không?”

Bình thường họ sẽ tan học vào lúc năm giờ rưỡi, hôm nay thi xong lại phải về lớp học chờ giáo viên giao bài tập về nhà một lúc lâu, lúc này đã hơn sáu giờ.

Chú Trần cười ha ha mở cửa xe cho họ: “Chờ không lâu lắm.”

Ngu Hạ ngồi vào xe, nhận lấy cặp sách mà Lý Duật đưa cho mình: “Cảm ơn cậu.”

Lý Duật liếc cô một cái, nói nhỏ: “Xê dịch sang bên kia.”

Cửa xe bên kia thường xuyên có xe chạy ngang qua, mở cửa bên đó sẽ nguy hiểm.

Sau khi chú Trần lái xe rời khỏi trường, Ngu Hạ mới quay sang nhìn người ngồi bên cạnh: “Lý Duật.”

Lý Duật hỏi: “Cái gì?”

Ngu Hạ vốn định hỏi tại sao anh cũng ngồi xe về cùng mình. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao anh cũng đã đưa cô đến bên cạnh xe, lại bị chú Trần nhìn thấy, còn chào hỏi một tiếng, nếu anh còn từ chối chú Trần rồi quay về trường học đạp xe về nhà thì có vẻ hơi kỳ cục.

Nghĩ vậy, Ngu Hạ lại lắc đầu: “Không có gì.”

Lý Duật: “…”

Trong xe yên tĩnh một lát, Ngu Hạ kìm lòng không đậu hỏi: “Xe đạp của cậu để ở trường suốt kỳ nghỉ Quốc khánh thì có sao không?”

Lý Duật: “Khi nào rảnh tôi sẽ đến lấy xe.”

Đối thoại kết thúc, hai người không tiếp tục trao đổi, cứ thế im lặng về đến nhà.

Mỗi lần cứ đến kỳ nghỉ cũng là lúc cha mẹ Ngu Hạ bận nhất. Nhà họ kinh doanh khách sạn, đến kỳ nghỉ thì khách sạn vừa bận việc vừa rối ren, hai người rất hiếm khi có thời gian ở nhà bầu bạn với Ngu Hạ, Ngu Hạ đã quá quen với chuyện này. Thế nên khi dì Dương thông báo bữa tối nay vẫn chỉ có mình cô và Lý Duật dùng bữa, cô hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ.

Ăn tối xong, tuân theo suy nghĩ vừa thi xong không thể bạc đãi bản thân, Ngu Hạ bật TV lên xem.



Lý Duật ở trong phòng viết bài tập về nhà, lúc xuống lầu uống nước thì dì Dương đã về phòng ngủ.

Đèn phòng khách còn sáng, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng TV. Anh cụp mi nhìn ra phòng khách, thấy người nằm nghiêng trên sofa.

Ngu Hạ đã ngủ thiếp đi trên sofa. Nhìn từ góc độ của Lý Duật, cô ngủ thật sự rất say giấc. Lý Duật cứ nhìn chằm chằm người trên sofa một lát rồi nhấc chân bước vào nhà bếp. Uống xong ly nước, Lý Duật lại rót nước đầy ly, chuẩn bị lên lầu.

Vừa đi đến cửa cầu thang, bước chân anh khựng lại trong chốc lát, cuối cùng quay về phòng khách.



Điều hòa phòng khách được điều chỉnh hơi lạnh, chiếc chăn mỏng được đặt trên sofa đã bị Ngu Hạ đá rơi xuống thảm trải sàn, cô lạnh đến mức co người lại.

Lúc ngủ, trông Ngu Hạ hoàn toàn trái ngược với ngày thường. Trên người cô không còn khí chất cô chiêu nhà giàu, ngang ngược, ương bướng mà thoạt nhìn rất mềm mại, thậm chí đáng yêu.

Ngu Hạ có gương mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, làn da trắng trẻo, lông mi vừa dày vừa cong, con ngươi trong veo sạch sẽ, chóp mũi vừa hẹp vừa thẳng, môi không tô mà đỏ, tựa như búp bê đặt trong tủ kính.

Trước khi gặp cô, Lý Duật đã nhận được ảnh chụp mà Ngu Thanh Quân gửi cho mình, khi đó anh đã biết cô bé mà hồi xưa mẹ mình thường xuyên nhắc đến trông như thế nào. Song Lý Duật vẫn cảm thấy ảnh chụp không cho người ta sức tấn công mạnh bằng gặp mặt trực tiếp.

Tất nhiên, sự kháng cự của Ngu Hạ đối với kẻ đến từ bên ngoài là anh cũng rất mãnh liệt.

Chỉ có điều…

Vừa nghĩ đến đây thì người trên sofa bỗng trở mình, Lý Duật thôi suy nghĩ, khom lưng nhặt chiếc chăn trên thảm trải sàn, giũ ra rồi đắp lên người Ngu Hạ.

Tiếng bước chân càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất.

Một lát sau, Ngu Hạ tỉnh dậy. Cô ngơ ngác cầm chiếc chăn trên người một lát rồi mới thong thả bò dậy, về phòng ngủ.



Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Quốc khánh, Ngu Hạ không đi đâu, chỉ ru rú trong nhà làm bài tập.

Lý Duật không có nhà. Cô vẫn như hồi trước, ở trong phòng làm bài tập mệt mỏi thì chuyển xuống phòng khách dưới lầu. Tóm lại trong nhà có thể thấy bài tập về nhà và sách giáo khoa của cô bày la liệt khắp nơi.

Bốn giờ chiều, dì Dương đang chuẩn bị nấu bữa tối cho Ngu Hạ nhận được cuộc gọi của người trong nhà, chồng bà ấy bị ngã trong lúc làm việc, vừa được đưa đến bệnh viện. Ngu Hạ vội kêu dì Dương đến bệnh viện xem tình hình trước đã, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho ba mẹ cô là được.

Ban đầu dì Dương không yên tâm để Ngu Hạ ở nhà một mình nhưng bà ấy không đến bệnh viện xem tình hình như cảm xúc khó có thể bình tĩnh. Cuối cùng, Ngu Hạ kêu Ngu Thanh Quân gọi điện thoại cho dì Dương, kêu bà ấy đừng lo cho Ngu Hạ thì bà ấy mới chịu rời đi.

Sau khi đưa dì Dương lên taxi, Ngu Hạ thong thả đi bộ về nhà.

Vừa về đến nhà, cô nhận được điện thoại của Ngu Thanh Quân, hỏi cô bữa tối muốn đến khách sạn nhà mình ăn cơm hay là để bà kêu nhân viên đưa các món ăn mà cô thích về tận nhà. Ngu Hạ suy nghĩ rồi trả lời: “Mẹ, buổi tối con muốn gọi đồ ăn ngoài.”

Bà Ngu không phê bình mà chỉ nói: “Ừ, thế thì con tự chăm sóc bản thân, người lạ bấm chuông thì đừng mở cửa, có chuyện gì cứ gọi điện cho ba mẹ là được.”

Ngu Hạ: “Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm làm việc đi.”

Ngu Thanh Quân thật sự rất bận rộn, bà chỉ dặn dò Ngu Hạ thêm mấy câu rồi cúp máy.

Ngu Hạ tiếp tục viết hai bài thi tiếng Anh, sau đó quay đầu nhìn đồng hồ treo tường, bấm vào app gọi đồ ăn ngoài. Tiếc rằng xem một lượt, cô không tìm thấy món gì mà mình rất muốn ăn. Ngu Hạ ngẫm nghĩ rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Nhạc Tranh: “Tranh Tranh, hôm nay ba mẹ cậu có nhà không?”

Một Quả Chanh Nhỏ: “Có nhé, chuyện gì vậy?”

Ngu Liễu Hạ Thiên: “… Không có gì, tớ chỉ hỏi đại một câu ấy mà. Cậu làm bài tập được chừng nào rồi?”

Một Quả Chanh Nhỏ: “Cậu là ác quỷ hả? Mới được nghỉ ngày đầu tiên mà đã hỏi tớ làm bài tập.”

Ngu Liễu Hạ Thiên: “Cậu nói tớ là gì thì tớ là cái đó.”

Có vẻ như Thẩm Nhạc Tranh bị chặn họng vì câu nói của cô, gửi cho cô mấy cái meme “toàn nói những lời vô nghĩa”.

Ngu Hạ nhếch môi cười, tán gẫu với cô ấy mấy câu rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

Nhà hàng mà cô muốn ăn không giao hàng tận nơi, Ngu Hạ đang rối rắm có nên đến nhà hàng ăn cơm hay không bỗng có động tĩnh chỗ cửa. Cô cầm di động ngẩng đầu lên, đối diện với người mặc áo hoodie đen đứng chỗ cửa.

Phòng khách im lặng mấy giây, Ngu Hạ hỏi: “Không phải cậu đến nhà ông ngoại cậu à?”

Lý Duật ừ một tiếng, sau đó lại gần cô: “Ăn cơm chưa?”

“… Chưa.” Ngu Hạ đáp lại, sau đó hỏi quá có lại: “Còn cậu?”

Lý Duật: “Vẫn chưa.”

Ngu Hạ: “Ừm.”

Hai người im lặng trong chốc lát, Lý Duật hỏi tiếp: “Cậu muốn ăn gì?”

Cho dù Ngu Hạ ngốc nghếch cỡ nào thì cũng hiểu được ẩn ý trong lời nói của Lý Duật. Cô khẽ mím môi, do dự hỏi: “Mẹ tôi gọi điện cho cậu hả?”

Nếu không phải là vậy thì Lý Duật sẽ không về nhà lúc này.

Lý Duật: “Ừ.”

Nhận được câu trả lời khẳng định, Ngu Hạ cạn lời, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Rốt cuộc mẹ tôi không yên tâm tôi cỡ nào chứ.”

Nghe vậy, Lý Duật chẳng buồn nhấc mí mắt, đặt câu hỏi bằng giọng điệu lạnh lùng vô cảm: “Cậu muốn gọi đồ ăn ngoài hay là ra ngoài ăn cơm?”

Ngu Hạ tất nhiên là muốn ra ngoài ăn cơm. Chẳng qua cô cảm thấy cô và Lý Duật không được thân nhau cho lắm, nếu hai người cùng nhau ra ngoài ăn thì hẳn là sẽ rất lúng túng.



Ngu Hạ suy nghĩ một lát rồi hỏi Lý Duật: “Chúng ta ra ngoài ăn được không?”

Lý Duật không có ý kiến nào khác: “Đi thôi.”

“Khoan đã.” Thấy động tác như thể chuẩn bị ra ngoài ngay bây giờ của anh, Ngu Hạ vội kêu anh dừng lại: “Để tôi thay quần áo cái đã.”

Lúc này Lý Duật mới chú ý thấy Ngu Hạ mặc một chiếc váy ngủ trắng không tay trên người. Anh dừng lại một lát rồi quay mặt sang chỗ khác: “Đi đi.”

“…”



Quốc khánh ở Bắc Kinh, nói là người chen chúc người cũng không hề khuếch đại.

Ngu Hạ vốn định đi ăn ở một nhà hàng Vân Nam có hương vị rất ngon gần đây, cô rất thích canh gà và cơm chiên của nhà hàng đó nhưng hai người không gọi được taxi.

Ngu Hạ mở phần mềm đặt xe trực tuyến, đã có mấy chục người xếp hàng trước họ. Ngu Hạ buồn rầu tắt app, thương lương với người bên cạnh: “Hay là chúng ta đi loanh quanh ăn đại chút gì đó?”

Lý Duật gật đầu.

Cuối cùng, hai người chuẩn bị tỉ mỉ để ra ngoài chỉ có thể vào nhà hàng KFC.

Giao nhiệm vụ xếp hàng lấy đồ ăn cho Lý Duật, Ngu Hạ yên tâm tìm bàn trống ngồi xuống. Thời điểm này, ngay cả KFC cũng không có bàn trống. Ngu Hạ phải chờ một lát mới có một chiếc bàn hai người rảnh chỗ.

Sau khi ngồi vào bàn, cô nhàm chán đưa mắt nhìn chung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Lý Duật.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo hoodie mỏng màu đen phối hợp với quần jeans rộng thùng thình, vóc dáng cao gầy. Có lẽ là vì xếp hàng chờ lấy đồ ăn quá nhàm chán nên anh cũng thể không ngoại lệ, cúi đầu xem di động như bao người.

Ánh đèn của cửa hàng chiếu lên người anh càng làm tôn sống mũi thẳng tắp của anh, đôi mắt càng sáng ngời, góc nghiêng càng lập thể.

Ngu Hạ đang nhìn thì chợt tinh mắt chú ý tới cách đó không xa, có hai cô gái đang giơ di động chĩa về phía Lý Duật. Cô âm thầm nhíu mày, vốn định lên tiếng nhắc nhở nhưng rồi lại sợ mình lo chuyện bao đồng.

Khi hai cô gái kia lại lần nữa giơ di động chĩa về phía Lý Duật, Ngu Hạ không suy nghĩ quá nhiều, đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Duật.

Mùi chanh thơm ngát chui vào mũi, Lý Duật nghiêng đầu đối diện với gương mặt xinh đẹp của cô gái bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi cô: Có chuyện gì?

Ngu Hạ nhìn anh ra chiều ghét bỏ, hạ thấp âm lượng: “Có người đang chụp lén cậu đấy. Cậu không có cảm giác gì hả?”

“…”

Từ bé đến lớn, Lý Duật bị chụp lén không ít lần. Ban đầu anh sẽ cảm thấy khó chịu, sẽ ngăn cản đối phương nhưng dần dà, anh nhận thấy tình huống như vậy quá nhiều, anh hoàn toàn không thể ngăn cản được hết. Cho nên như một lẽ dĩ nhiên, anh cũng bỏ mặc chuyện này.

Tuy nhiên bây giờ nghe Ngu Hạ nói như vậy, anh chợt cảm thấy thú vị. Nghĩ đến đây, Lý Duật cụp mi nhìn cô gái trước mặt mình: “Thế thì làm phiền cô cả giúp tôi một tay, được không?”

“?”

Nghe thấy anh gọi mình là đại tiểu thư, trái tim Ngu Hạ như bị siết chặt. Cô ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh, hỏi: “Giúp cái gì?”

Lý Duật hất cằm chỉ về phía người vừa chụp lén mình, không cần nói cũng hiểu ý.

“…” Ngu Hạ nhìn theo tầm mắt của anh, vừa hay đối diện với hai người kia. Cô khẽ mím môi, đang định đồng ý thì chợt nảy lên suy nghĩ, cô hỏi: “Tôi giúp cậu chuyện này thì sẽ được ích lợi gì?”

Lý Duật không ngờ cô sẽ đòi ích lợi với mình. Anh sửng sốt trong chốc lát, giọng nói chứa ý cười, hỏi ngược lại: “Cậu muốn thứ gì?”

Ngu Hạ ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Tôi vẫn chưa nghĩ ra. Chờ tôi nghĩ ra rồi sẽ đòi cậu.”

Ban đầu, Ngu Hạ cứ nghĩ rằng Lý Duật sẽ cò kè mặc cả với mình, nào ngờ cô vừa dứt lời thì Lý Duật đồng ý ngay tức thì. Thế nên bây giờ Ngu Hạ chỉ còn cách đóng vai phản diện.

Cô hít sâu một hơi, nhấc chân đi đến trước mặt hai cô gái lạ lẫm chụp lén lúc nãy. Cô vừa đến gần, đang định nói chuyện thì một trong hai cô gái đã lên tiếng trước: “Người đẹp, bọn tôi không biết anh chàng đẹp trai kia là bạn trai của cô, nếu biết trước thì bọn tôi sẽ chụp ảnh anh ấy đâu. Bọn tôi xóa ảnh chụp rồi, không tin thì cô nhìn mà xem.”

Nghe thấy hai chữ “bạn trai”, Ngu Hạ kinh ngạc: “Cái gì?”

Sau đó cô nhanh chóng hoàn hồn, ý thức được hai người này hiểu nhầm mình là bạn gái của Lý Duật, cô vội vàng giải thích: “Tôi không…”

Cô còn chưa nói hết câu thì đã bị một nữ sinh khác ngắt lời: “Nếu không còn việc gì thì bọn tôi đi đây.”

Ngu Hạ: “…”

Ngu Hạ trơ mắt nhìn hai người rời đi, lại ngơ ngác nhìn về phía Lý Duật đã mua bữa tối cho hai người: “Họ…”

Lý Duật lại gần cô: “Họ nói gì?”

Ngu Hạ khựng lại, thật sự không tài nào nói được hai chữ “bạn trai” nên né tránh ánh mắt Lý Duật, nói chuyện hàm hồ: “Không có gì, họ xóa ảnh chụp rồi.”

Lý Duật ừ một tiếng, thái độ thờ ơ.

Bữa tối này là bữa tối giày vò nhất từ trước tới nay mà Ngu Hạ được ăn.

Rõ ràng không phải là lần đầu tiên ăn cơm với Lý Duật nhưng cô cứ cảm thấy chỗ nào cũng sai sai, chỗ nào cũng là lạ. Cô cứ cảm thấy ánh mắt Lý Duật thỉnh thoảng nhìn mình dường như tràn đầy ẩn ý nào đó. Cứ như thể anh đã sớm biết hai cô gái kia nói gì với mình, mình đang che giấu điều gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.