Một giờ đã trôi qua, với nét mặt rõ rệt rằng tâm trí cậu đang bị vướng bận một cách khó chịu, Herbert hối hả trở về phòng, mở toang cánh cửa khi cậu ta cất tiếng, "Alfred? Ludwig? Dẹp bàn cờ qua một bên đi, anh có chuyện muốn nói."
Nhưng đáp lại cậu ta chỉ có cái nhướn mày của Ludwig khi gã ngồi ngả ngớn trên chiếc ghế bành, ườn oài đến độ sắp tuột khỏi ghế đến nơi. Hiển nhiên việc này làm Herbert quên béng chuyện mình đương muốn làm, và cậu ta hỏi, "Alfred đâu?"
"Rơi xuống hang thỏ rồi." Ludwig thản nhiên nói một cách ẩn ý. "Em cá là nhóc con sẽ không trở ra nếu không tìm thấy con thỏ cầm đồng hồ đâu."
"Thôi nào, Ludwig. Mày lại bắt nạt Alfred nữa, có phải không?" Herbert lên giọng, nhưng Ludwig chỉ nghịch ngợm thè lưỡi ra, cười khúc khích khi anh gã lục lọi khắp phòng ngủ. Chẳng thể tìm thấy Alfred đâu, ở trong tủ quần áo nơi Alfred thích dùng để trốn cũng không thấy.
"Em ở dưới này..."
Giọng nói nhỏ nhẹ quen thuộc phát ra từ dưới gầm giường. Herbert chẳng cần hỏi đấy là ai, lập tức cậu ta đến quỳ xuống bên giường mà gõ cộc cộc vào mặt gỗ.
"Nếu đấy là Ludwig, thì cho em xin vài phút nữa, vì em chẳng thể trông thấy quân mã ở đâu cả. Ở dưới này tối quá. Còn nếu đấy là Herbert hay ai khác, làm ơn đợi một lát. Ra nhanh đây thôi."
"Nhóc làm đổ bàn cờ của anh, nên biết nói làm sao bây giờ? Thiếu một quân cờ cũng không được đâu." Ludwig
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mat-nay-lai-tim-thay/2917799/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.