Tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, rồi bất chợt âm vang lớn hơn khi nó dừng lại trước cánh cửa phòng hé mở của Johannes. Anze chau mày nhìn bóng tối bao phủ bên trong, sự ngạc nhiên chuyển thành giật mình thảng thốt khi nhận ra căn phòng như một bãi chiến trường, đổ nát và lộn xộn. Đèn đã tắt từ rất lâu, mặt trăng ngoài kia là nguồn sáng duy nhất, vẽ nên từng mảng sáng tối rõ rệt khi nó chiếu qua cánh cửa ban công. Dáng dấp khổ sở của Johannes đứng tựa vào khung cửa đó, nhìn ra ngoài, cái đầu cúi gằm và chốc chốc lại gục gặc, phát ra tiếng rên rỉ.
"Sao không thắp đèn lên?"
Hiển nhiên câu hỏi ấy chẳng dùng để hỏi, nhưng nó đủ thu hút sự chú ý của người đang ủ dột kia. Anze bước đến bên cạnh Johannes, và, "Đã có chuyện gì vậy?", ông ta hỏi, đặt một tay lên vai đối phương. Nhưng Johannes lập tức trừng mắt giật lùi lại mà rít lên dữ tợn. "Này..." Anze lo lắng mở lời, nhưng gương mặt méo xệch của Johannes vẫn không chịu giãn ra. Ông ấy đáp:
"Quay lại đây làm gì?"
"Ta đến thăm em..." Anze trả lời, nhưng lời nói nhanh chóng bị ngắt ngang.
"Thăm viếng bấy nhiêu đã đủ rồi, không cần phiền ngài nữa đâu. Mau đi đi."
"Ta đã làm gì sai sao? Sao đột nhiên lại..."
"Vừa nãy đến đây vẫn còn chưa đủ?"
"Này..." Sự bối rối hiện rõ trong giọng nói Anze và ông ta luống cuống. "Ta chỉ vừa mới đến thôi mà..."
Nói rồi, ông ta toan chạm vào người kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mat-nay-lai-tim-thay/2917768/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.