Đã hơn một giờ trôi qua kể từ khi Anze ngồi lên chiếc ghế gỗ, và kể từ đó Herbert vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ cái xác bất động của ông ta, cứ ngồi im lìm và gục đầu xuống. Koroviev cũng chẳng nói gì, con quỷ đó - giống như Anze - vẫn chưa hề cử động dù chỉ một chút, như thể hắn ta đã ngủ, nhưng cặp mắt hắn vẫn đang mở to và hắn khom lưng nhìn Anze chằm chằm. Herbert không nhớ đã thấy hắn chớp mắt. Sự thinh lặng ngột ngạt khiến tất cả không dám hé răng, bởi họ sợ rằng tiếng động sẽ làm gián đoạn nghi lễ.
Từ từ, Herbert bước lại và ngồi xuống cạnh Ludwig bên cỗ quan tài, đồng thời cũng kéo Alfred vào lòng mình ôm để tìm kiếm sự an ủi. Ludwig chỉ liếc nhìn anh trai mình qua con mắt tốt của gã, rồi choàng tay qua vai Herbert thay cho lời xin lỗi vì đã gây sự với cậu ta.
"Thế giới linh hồn không đơn giản như ngươi nghĩ."
Vận may mỉm cười với Anze, và Woland tiếp tục lời nói đương dang dở. "Và cũng không an toàn, kể cả đó có là thế giới tâm trí của chính bản thân ngươi." Y đẩy ra một quân cờ, nhướn mày ngạc nhiên khi Anze nhanh chóng ăn được nước đi đó. Gật gù, y lại nói thêm, "Cứ xem cơ thể các ngươi là một vật chứa... một ngôi nhà của linh hồn. Nói ta nghe xem, Anze Afanas..." Cái tên của ông ta vụt khỏi miệng y lạnh đến rợn người. "Ngươi nghĩ đâu sẽ là cánh cửa?"
Anze ngập ngừng. "Là quả tim, thưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mat-nay-lai-tim-thay/2917750/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.