Khi gà gáy sáng cũng là lúc Anze tỉnh lại, hít một hơi lạnh đầy phổi và mất một hồi lâu trước sự lo lắng của mọi người để lấy lại được tất cả các giác quan. Trên tay ông ta - từ lúc nào - đã xuất hiện thanh gươm bạc. Anze đã đưa thanh gươm cho mọi người xem, nhưng bất kỳ ai chạm vào cũng đều bị nó thiêu đốt. Anze cũng nhanh chóng thuật lại chuyến đi xuống Địa Ngục, kể lại toàn bộ những sự thật mà ông ta được nghe, trước khi ông ta một lần nữa bất tỉnh vì kiệt sức.
Lần tiếp theo Anze tỉnh dậy, mặt trời đã xuống núi.
"Này. Uống đi."
Giọng Ludwig khàn khàn đánh thức ông ta khỏi cơn mụ mị. Gã ngồi phịch xuống bên chân ghế của Anze, lười nhác đưa cho ông ta một chiếc cốc vại sóng sánh nước. Mùi tanh tưởi xộc lên mũi khiến ruột gan Anze lập tức cồn cào và cơn đói âm ỉ bây giờ được dịp cào xé, Anze trong phút chốc cho phép bản thân mất đi tự chủ mà chộp lấy chiếc vại, nốc cạn một hơi.
"Đói quá thì cũng chẳng phân biệt được đâu là máu người còn đâu là máu động vật, nhỉ?"
Ludwig cười khổ, liếc nhìn lên Anze. Ông ta húng hắng ho vì sặc, nhăn mặt đáp:
"Đây là máu người à?"
"Ai mà biết được." Ludwig lầm bầm, nhún vai. Herbert quắc mắt.
"Thằng chó con đang kiếm chuyện đấy." Rồi cậu ta thở dài, nheo mắt nhìn Ludwig cau có nhai nghiến miếng thịt sống gã tìm thấy trong bếp. Ít nhất họ vẫn còn một quản gia đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mat-nay-lai-tim-thay/2917746/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.