Đêm nay lại là một đêm mùa đông sương giá, tuyết rơi nhẹ, và mặt trăng đủ sáng để soi chiếu hồ nước trong vườn. Johannes rũ lớp tuyết trắng bám trên tóc và áo choàng của mình khi cánh cổng lâu đài mở ra, và một vị quản gia trịnh trọng mời ông vào. Ông được dẫn qua đại sảnh sáng đèn, bước lên cầu thang trải thảm nhung sẫm, và vị quản gia nhanh chóng rời đi khi ông bước qua cánh cửa đầu tiên ở tầng hai. Johannes bình thản tiến vào, và bóng người ngồi trên giường ngủ phủ rèm thưa cất tiếng:
"Neiculiță."
Johannes không khỏi phì cười trước cách gọi quen thuộc, song, ông ấy vẫn đáp lại bằng một giọng tự nhiên nhất, "Buổi tối tốt lành."
"Thứ lỗi cho ta, vì đã không thể tiếp chuyện ở một nơi nào phải phép hơn." Người ngồi trên giường chậm chạp di chuyển, vén tấm rèm mỏng lên. Ông ta người đầy vết xước chưa lành, với bên vai phải hẵng còn băng bó. "Tình trạng của ta vẫn chưa cho phép mình di chuyển nhiều cho lắm."
"Ta hiểu mà." Johannes gật đầu, rồi híp mắt lại khi ông ấy khẽ mỉm cười một cái. "Ngài không cần khách sáo với ta đâu, Anze."
"Vậy, nếu có thể..." Anze tiếp lời, cười rộng và vỗ nhẹ vào tấm nệm dưới thân. "Lại đây ngồi với ta. Đừng đứng cách xa như vậy."
Sau những gì họ dã trải qua, Johannes chỉ đảo mắt - mà tất cả cũng chỉ là màn diễn trò của cái tính thích cường điệu hóa - rồi làm theo, ngồi xuống bên mép giường Anze và Anze cũng cố gắng ngồi thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-mat-nay-lai-tim-thay/2917727/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.