Chương trước
Chương sau
Loại khí thế này, sát khí lành lạnh, Trương Đức Bưu chỉ gặp qua khi phụ thân Nham Thạch Man Chuy tức giận, xem ra kỵ sĩ này thực lực hẳn là cấp bậc Man đấu sĩ!
Cùng là Hắc Kỵ cấm quân, kỵ sĩ này so với Thiểu Điển Già La mạnh mẽ hơn không biết bao nhiêu lần, so ra, Thiểu Điển quả thực chỉ là một đứa trẻ mới biết đi, chết trong tay nhện Lati cũng là chuyện đương nhiên.
- Ngươi không có vũ khí, nếu ta dùng binh khí giết ngươi, ngươi cũng không phục!
Kỵ sĩ kia nhảy xuống khỏi Sư Hổ thú, hướng Trương Đức Bưu đi nhanh tới, nhe răng cười nói:
- Tên tiểu tử quê mùa kia, hôm nay coi như ngươi xui xẻo, đã làm cho lão gia ta coi trọng thủ sơn khuyển của ngươi!
Gân cốt Trương Đức Bưu giãn ra một chút, mỉm cười nói:
- Ngươi thích Tiểu Hắc nhà ta, đáng tiếc Tiểu Hắc nhà ta lại không thích ngươi, nó vẫn muốn muốn tìm một con chó cái để phối ngẫu, chứ không phải một con chó đực.
- Ngươi muốn chết!
Kỵ sĩ kia giận tím mặt, tung người tiến lên, một chưởng hướng Trương Đức Bưu bổ tới. Chỉ thấy bàn tay của hắn đột nhiên lớn gấp đôi, mở ra như quạt hương bồ, mang theo kình phong, mặc dù tay không, lại như đang cầm binh khí nặng mấy trăm cân trong tay, sức mạnh kinh người, khó trách hắn dõng dạc tuyên bố không cần binh khí, tay hắn chính là binh khí nặng mấy trăm cân!
- Cổn Đao kính!
Trương Đức Bưu trong lòng rồi đột nhiên dâng lên một cỗ hào khí:
- Ta vẫn biết ta cùng A Ba chênh lệch, người này cũng là Man đấu sĩ, vừa lúc lấy hắn làm chỗ để kiểm tra!
Nghĩ đến đây, cũng tung về phía trước một chưởng!
Một chưởng này bổ ra, Dã Man kình trong cơ thể nhất thời như vạn con tuấn mã nhảy chồm, đấu khí gào thét tuôn trào trong thông đạo đấu khí ở cánh tay, nháy mắt phân tách thành ba cỗ lực đạo âm nhu, sự dụng phương thức chấn động kỳ lạ của Bôn Lôi quyết, nhất thời sinh ra phong lôi mãnh liệt!
- Thì ra là luyện trung cấp đấu khí Bôn Lôi quyết! – Trên mặt kỵ sĩ lộ vẻ châm biếm, không chút do dự đón nhận chưởng của Trương Đức Bưu, cười lạnh nói:
- Mở to mắt ra mà nhìn, cho ngươi biết một chút về chênh lệch giữa võ học Thần miếu cùng võ học quân đội!
Hai bàn tay chạm vào nhau, Trương Đức Bưu chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng tuôn vào trong tay, nhất thời ống tay áo "xoẹt" một tiếng chia năm xẻ bảy, cánh tay phải giống như bị vô số bả đao xẹt qua, xé ra vô số miệng vết thương nhỏ, máu tươi đầm đìa.
- Không hổ là Man đấu sĩ, một đòn khiến cho cánh tay ta chịu trọng thương, mà Đại Phách Quan của ta chỉ có thể đánh tới khuỷu tay hắn, đã bị Man đấu khí hắn ngăn cản lại.
Kỵ sĩ kia cũng thét lớn một tiếng, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, thần sắc bất định. Trương Đức Bưu cũng không có sử dụng sức mạnh long tượng gì, nhưng cánh tay hắn vẫn bị một cỗ lực đạo âm nhu xâm nhập.
Kỵ sĩ kia vốn cũng không thèm để ý, điều động Man đấu khí ngăn trở, nào biết cỗ lực đạo kia quỷ dị vô cùng, sau khi bị ngăn trở đột nhiên chia ra làm ba, đi theo ba hướng khác nhau dùng sức khuấy đảo, làm đấu khí thông đạo trên tay hắn bị bùng nổ tứ phân ngũ liệt!
Tên thiếu niên quê mùa trước mắt thoạt nhìn bi thảm hơn nhiều so với hắn, nhưng trong lòng của hắn rất rõ ràng, cánh tay đối phương qua vài ngày nữa sẽ khỏi hẳn, mà cánh tay của mình thì đã tàn phế rồi!
Cổn Đao kính của hắn cũng là một loại đấu kỹ cao cấp, nhưng đi theo hướng cương mãnh, còn Bôn Lôi thủ của Trương Đức Bưu là kết hợp giữ Bôn Lôi quyết cùng sự âm nhu của Đại Phách Quan thủ.
Kỵ sĩ kia không gia tăng đề phòng, nhất thời bị tổn thất nặng.
- Đột La trở về! – Trong Hắc Kỳ cấm quân đột nhiên truyền ra một tiếng quát to, một đại tướng Man tộc thân cao hai thước đột nhiên ghìm cương thú cưỡi, quay đầu tức giận nói:
- Phản tặc Hầu Già La từ phía Đông trốn vào eo sông Tự Lãng, Quân Đô Chỉ Huy Sứ đại nhân ra lệnh cho ta đứng đợi ở phía Tây hạp cốc để chặn đường, không thể chậm trễ!
- Đô Đầu, con chó đen này trông thần tuấn* như thế, nhất định là dị chủng khó tìm trong rừng rậm, có thể so với thú cưỡi vương cấp! Kẻ này là dân đen quê mùa, thừa dịp này giết đi, cướp lấy hắc khuyển! Đợi giết Hầu Già La xong, thằng nhãi này đã sớm chạy mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng, biết đi đâu mà tìm hắn bây giờ?
[*đẹp đẽ, có thần]
Hắc Kỳ tướng quân giận tím mặt, gầm thét lên:
- Thằng ngu! Để Hầu Già La chạy thoát, ngươi có mười cái đầu cũng không đủ cho Đô Chỉ Huy Sứ đại nhân chém! Thời gian trước mắt không còn nhiều, đã không thể trì hoãn, nhanh chóng xuất phát!
Đột La do dự một chút, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Trương Đức Bưu một cái, xoay người theo đội ngũ chạy như điên rời đi, cánh tay phải của hắn vẫn buông thõng xuống bên người, giống như đã bị chặt đứt.
Trương Đức Bưu chứng kiến bọn họ đi xa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn nắm chắc cùng với Hắc Kỳ Trấn Man Binh đấu tay đôi, nhưng cùng một đội ngũ trăm người phát sinh xung đột, tuyệt đối là tìm chết.
Làm cho Trương Đức Bưu kinh ngạc là, một đội quân này vừa mới đi qua, lại có một đội trăm người từ trong rừng rậm đuổi theo, gào thét chạy chỗ sâu trong hạp cốc. Ngay sau đó lại là một đội trăm người khác, chỉ trong chốc lát, đã có năm đội trăm người chạy vào hạp cốc Tự Lãng.
"Nghe bọn chúng nói chuyện, Hắc Kỳ cấm quân đang vội vã đuổi giết phản tặc Hầu Già La. Nhưng ta từng nghe tù trưởng nói, Man tộc sở hữu năm đại Chủ thành, phân biệt là Thiên Mang, Vân Tước, Hắc Thủy, Huyền Hộc, Yến Ly, mà thành chủ Thiên Mang thành chính là Hầu Già La. Hơn nữa Hầu Già La cũng là tộc trưởng Già La tộc – đệ nhất đại gia tộc tại Thiên Mang thành, thế lực gia tộc Già La ở trong thành Thiên Mang rất lớn, Hầu Già La lại là thành chủ chí tôn, bây giờ thế nào lại trở thành phản tặc?"
Sau khi Trương Đức Bưu trở về từ Thánh Sơn, từng có ý định theo Vu sư hỏi thăm thông tin về năm đại Chủ thành cùng Hắc Kỳ cấm quân, để có chút hiểu biết đối với sự phân bố thế lực trong Man tộc. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Man tộc năm đại Chủ thành, từng Chủ thành đều có một thành chủ, thành chủ gọi là Man vương, do đại quý tộc tộc trưởng trong thành đảm nhiệm. Mà Hắc Kỳ cấm quân, phân chia làm năm sương quân, mỗi sương bốn ngàn binh lực, do Quân Đô Chỉ Huy Sứ thống lĩnh, phân biệt đóng quân trong năm Chủ thành.
Cấp trên Quân Đô Chỉ Huy Sứ là Đô Chỉ Huy Sứ, thống soái toàn quân, phía dưới là Quân Đô Ngu Hầu, Đô Đầu cùng Binh Mã sứ. Binh Mã sứ thống lĩnh hai mươi người, Đô Đầu thống lĩnh trăm người, Quân Đô Ngu Hầu quản lý năm doanh, tổng cộng năm trăm người, vừa rồi đi qua, chính là binh lực một doanh.
Trải qua thời gian dài, đấu khí cao thâm của Man tộc được truyền lại, ngoài trừ Thần miếu, đều do quý tộc Chủ thành nắm giữ trong tay, bình dân cũng có vô số truyền thừa, nhưng khắp nơi đều là pháp quyết đấu khí cấp thấp. Quý tộc đệ tử sau khi trưởng thành, liền dựa vào thế lực gia tộc, tiến vào Hắc Kỳ cấm quân, đảm nhiệm vị trí tướng lãnh trong quân.
Cho nên, lúc đó quý tộc trong thành, khắp nơi hình thành một loại quan hệ lợi ích đan xen, cùng quang vinh hoặc cùng tổn hại, nên rất ít khi xuất hiện xung đột lớn.
"Mà bây giờ kỳ quái là, thành chủ Thiên Mang thành, Già La tộc tộc trưởng, lại trở thành phản nghịch!"
Trương Đức Bưu vỗ vỗ lão đại hắc khuyển, lẩm bẩm nói:
- Tiểu Hắc, ngươi nói chúng ta có nên đi xem một chút hay không? Long Mông Bảo Tượng quyết là trấn tộc chi bảo của gia tộc Già La, Hầu Già La khổ tu nhiều năm như vậy, khẳng định đạt tới thành tựu không thể tưởng tượng được! Đây chính là kỳ ngộ khó có thể nắm bắt được, nhìn hắn ra tay, nói không chừng có thể làm cho ta đột phá...
Bất luận Trương Đức Bưu thông minh lanh lợi thế nào, chỉ sợ cũng không nghĩ được rằng, Hầu Già La sở dĩ trở thành "Phản nghịch", tất cả đều do "công lao" hắn cướp đi bản gốc Long Mông Bảo Tượng quyết.
Trong đó còn có đủ loại âm mưu quỷ kế, không ai có thể biết được.
Trương Đức Bưu đi theo dấu Hắc Kỳ Trấn Man Binh, đuổi vào chỗ sâu trong hạp cốc Tự Lãng. Hạp cốc Tự Lãng dài chừng hơn năm mươi dặm, đủ loại ma thú cường đại sinh sống thành đàn, Vương cấp ma thú cũng không hiếm thấy, đây là lần đầu tiên hắn xâm nhập nơi nguy hiểm này.
Chẳng qua lúc này, có năm trăm Hắc Kỳ cấm quân mở đường, sát khí tận trời, không có bất kỳ một con ma thú nào dám can đảm trêu chọc đại quân này, cho dù là loại não toàn gân như đàn Cự Giác tê ngưu cũng ý thức được mà sợ hãi tránh xa, e sợ đụng đầu vào nòng súng.
Trương Đức Bưu đi vào trung du sông Tang Kiền, chỉ thấy hai bên vách đá san sát, bén nhọn như dao như búa, cực kỳ hiểm ác. Hắn không dám bám theo quá gần, chỉ dám bám đuôi xa xa Hắc Kỳ cấm quân, đột nhiên trong hạp cốc phát ra một âm thanh như sấm rền, gầm hét lên:
- Thất Già La, ngươi chỉ dám phái ra tiểu lâu la này để tìm chết sao? Mau ra đây! Cùng ta đường đường chính chính quyết chiến một trận!
Thanh âm kia giống như cự lôi, quanh quẩn bên trong hai bờ sông hạp cốc, loạn thạch từ đỉnh núi rơi xuống ào ào, tiếng vang chấn động sông Tang Kiền làm sóng lớn nổi lên cuồn cuộn, bọt sóng văng khắp nơi, tất cả ma thú trong hạp cốc đều câm như hến, cho dù là Vương cấp ma thú, cũng sợ hãi nằm sấp trên mặt đất, không dám nhúc nhích.
Còn đám ma thú cấp thấp, thậm chí bị tiếng vang lớn đánh chết trực tiếp!
Trương Đức Bưu kêu lên một tiếng đau đớn, ngực như bị một thanh đại chùy đánh trúng, khổ sở đến mức suýt nữa không thở nổi, không khỏi hoảng sợ nói:
- Phát ra thanh âm này, chẳng lẽ chính là Hầu Già La? Thật lợi hại, không hổ là Man vương thống trị Thiên Mang thành! Thất Già La trong miệng hắn là người nào? Không lẽ cũng là tộc nhân Già La tộc?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.