*Nghĩa Bạc Vân Thiên: tấm lòng nghĩa hiệp ngút trời
Sau khi thương thế của Thái Ca khỏi hẳn, Trương Đức Bưu tiến vào trong tòa Băng Phong điện, đi tìm Sơn Khâu chi chùy bị rơi, bọn họ vừa mới đến gần phế tích. Đột nhiên nghe được tiếng ca thê lương hư vô mờ mịt từ trong vang ra, Trương Đức Bưu cùng Lilith hai mặt nhìn nhau, nghi hoặc nói: "Nơi này có người sao?"
Pháp sư tháp này đã tồn tại từ mấy vạn năm trước, căn bản không có khả năng có người sống lâu như thế, cho dù là tuyệt thế cường giả bán thần cấp, cũng tuyệt đối không thể sống lâu như vậy, nhưng tiếng ca này thật sự truyền vào trong tai hắn, âm thanh thanh thúy, âm điệu động lòng người.
Lilith đi đến một bức tường, theo tiếng nhìn lại. Kinh ngạc nói: "A Man mau nhìn, nơi đó có người!"
Trương Đức Bưu cũng nhảy lên đầu tường, theo phương hướng ngón tay nàng nhìn lại, chỉ thấy cách khu phế tích không xa có một tiểu cô nương mặc váy màu xanh nhạt, đang kéo Sơn Khâu chi chùy của hắn, hướng vào trong một tòa cung điện bị vỡ nát khác.
Tiểu cô nương kia khoảng bốn năm tuổi, trên đỉnh đầu mang theo một cái mũ dạ nhỏ, màu trắng, giống như da hươu, bộ dạng băng tuyết đáng yêu, miệng duy phù nha nha, không biết nàng đang hát nhạc thiếu nhi của dân tộc nào, nghe không rõ ca từ.
Sắc mặt của Trương Đức Bưu nhất thời biến thành khó coi, chùy đã không còn Tinh Thần Lực của hắn chống đỡ, nên đã khôi phục lại trạng thái bình thường, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-man-vuong-toa/1453269/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.