Chương trước
Chương sau
Bất tri bất giác hơn mười ngày trôi qua nhanh chóng, Trương Đức Bưu chưa từng cảm thấy thỏa mãn như thế này. Cameron Ridge cũng không cho hắn tâm pháp tu luyện đấu khí, những thứ giao cho hắn thường đều là tâm đắc tu luyện của các bậc tiền bối tiên hiền.
Những tâm đắc này bao gồm Đại Phách Quan, Liệt Diễm Quyết, Bôn Lôi Quyết, Càn Khôn Quyết cùng Long Mông Bảo Tượng Quyết, chỉ thiếu mỗi Tà Linh Thánh Điển. Hiển nhiên lão giả thần bí khó dò này đối với Tà Linh Thánh Điển của Thâm Uyên Ma Tộc cũng không có bao nhiêu kiến giải.
Mặc dù vậy, Trương Đức Bưu vẫn cảm kích vạn phần. Cho tới nay, võ học của hắn đều là thân cành, chiêu thức đại khai đại hợp, hào hùng khí thế. Mà bây giờ đã có tâm đắc của tiên hiền, liền đâm chồi nẩy lộc xum xuê, đem những lỗ thủng bổ sung đầy đủ, tu vi bắt đầu phát triển theo hướng tinh vi, chậm rãi diễn biến thành hệ thống võ học của chính mình.
Cùng với việc liều mạng tu luyện, Trương Đức Bưu cũng quan tâm đến tình hình ở Ngự Kinh. Khiến hắn kì quái chính là cả mười mấy ngày nay, quân bảo vệ thành cùng Long Kị Cấm Quân hành quân án binh bất động, tịnh không có ai đến tìm hắn làm phiền.
Hắn đã giết mười mấy lính bảo vệ thành, lại đập một tên long kị sĩ một trận tơi bời, hai sự kiện này bất luận cái nào cũng không phải việc nhỏ, huống hồ vụ Giám Sát Sứ Charlotte bị giết càng là kinh thiên đại án.
Nhưng hôm nay trong ngự kinh vậy mà không chút động tĩnh gì, thậm chí cả tin tức Giám Sát Sứ Charlotte bị giết cũng không truyền tới, ngược lại kinh sư dần dần náo nhiệt hơn, khắp nơi ca múa mừng thanh bình, ăn chơi đàng điếm.
Sứ giả các nước cũng triều kiến không dứt, phố lớn ngõ nhỏ nghị luận hôm nay không phải vương tử nước nào đã đến thì vị quý tộc Ngự Kinh này coi trọng vị công chúa kia, vì nàng mà khiêu chiến với đối thủ cạnh tranh, kết quả bị đối thủ chặt cụt một giò.
"Charlotte cũng không phải tiểu nhân vật, hắn là Giám Sát Sứ hoàng đế bệ há phái ra, nhạc phụ lại là tài chính đại thần của đế quốc, cái chết của hắn vậy mà cũng bị che giấu đi. Thái bình giả tạo. Hans thật sự đã nói đúng, kẻ thống trị quốc gia này đã đánh mất nhuệ khí, đánh mất tâm tiến thủ, chỉ còn biết đánh xì dầu!"
(*đánh đấm giả bộ cho có khí thế)
Trương Đức Bưu mặc áo choàng ma pháp học đồ, đi trên đường phố Ngự Kinh, trông thấy cảnh cả vũ thăng bình đều là ca tụng công tích của hòang đế bệ hạ, không khỏi đối với sinh họat của kẻ thống trị tại Ngự Kinh sinh ra một lọai tâm lí xem thường thật sâu, khinh bỉ tất cả bọn chúng.
Nam Cương Man tộc cho dù xuống dốc, cho dùng không cường đại bằng lúc trước, nhưng dân tộc này cũng không mất tâm tiến thủ. Mà Ngự Kinh có Ma Pháp Cấm Quân cường đại nhất, Long Kị Cấm Quân sắc bén nhất, nhưng bản thân bọn thống trị lại mê say tô son trát phấn trong thái bình, không hề biết quốc gia đã nguy cơ tứ phía.
"Ngự Kinh hôm nay tựa như một quả trứng gà, bề ngoài thọat nhìn cứng rắn như đá tảng, nhưng ném nhẹ một cái sẽ vỡ ngay!"
"Mở ra!"
Sau lưng đột nhiên truyền đến từng trận bước chân, Trương Đức Bưu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thớt Liệt Diễm Ma Giáp thú ầm ầm chạy tới, kị sĩ phía trên không giống người trung nguyên, bộ dạng cường tráng như hắc hùng, tóc xoăn bồng bềnh, cổ và tóc đeo đồ trang sức không biết có công dụng gì, ngồi trên Liệt Diễm Ma Giáp thú hô to gọi nhỏ, huy vũ roi da trong tay bất kể lí do quất tới tấp vào những người qua đường không trốn kịp.
"Xem bộ dạng này, hẳn là sứ thần tiểu quốc cao nguyên Tây Phương, thái tử Ô La quốc A Bố Dã Môn mà người ta thường nhắc trong tửu quán."
Trương Đức Bưu mấy ngày nay rảnh rỗi cũng lê la tửu quán, cũng nghe lõm ba lõm bõm vài chuyện quốc gia biên giới, xem trang phục tên kị sĩ này liền biết rõ lai lịch hắn.
Liệt Diễm Ma Giáp thú là một lọai Tích Dịch Long, tuy cũng là Long tộc, nhưng là cấp thấp nhất á long hệ Địa Hành Long, không thể bay lượn. Lọai vương cấp ma thú này lực lượng rất lớn, tòan thân đều là lân phiến tự nhiên cứng như thép, có thể thao túng hỏa hệ nguyên tố, cực kì hung mãnh.
Bất quá con Liệt Diễm Ma Giáp thú này hiển nhiên đã bị kinh hãi, lúc này mới phát cuồng lao lung tung trên phố. Ô La quốc thái tử A Bố Dã Môn hiển nhiên cực kì sủng ái nó, một roi cũng không đánh xuống, ngược lại đều trút xuống người đi đường bất kể lý tình!
Trương Đức Bưu nghiêng người tránh qua một bên, đã thấy giữa đường có hai mẹ con bình dân không kịp tránh né. Người mẹ kia không chút nghĩ ngợi, vội vàng áp con gái vào lòng, nghiêng người đưa lưng về phía Liệt Diễm Ma Giáp thú, chuẩn bị dùng thân thể chính mình vừa ngăn vừa đỡ, cứu mạng con gái mình, tuy đây chỉ là hi vọng xa vời.
Liệt Diễm Ma Giáp thú nặng đến vài tấn, thế chạy đến kinh người, đừng nói là người, dù là một con Tê Giác cũng có thể bị đâm chết!
Trương Đức Bưu vội lao đến, đang muốn đẩy hai mẹ con kia ra, chợt thấy bên đường cũng nhào ra một bóng người, tốc độ so với hắn còn nhanh hơn, chính là một thanh niên mặc tỏa giáp (giáp dây xích),chặn ngang trước mặt hai mẹ con, chuẩn bị đưa lưng mình ngăn cản Liệt Diễm Ma Giáp thú! Nguồn tại http://Truyện FULL
Thanh niên kia cũng không ngờ còn người khác lao tới. Chỉ thấy ma pháp học đồ kia so với hắn còn mãnh liệt hơn, vậy mà che trước người hắn, há miệng gào thét một tiếng như đất bằng dậy song, chấn đến màng nhĩ ông ông rung động!
Liệt Diễm Ma Giáp thú xông lên, bị tên ma pháp học đồ kia một quyền gõ lên trên mỏ ác, cái đầu cự thú biến dạng tại chỗ, bị hắn mạnh mẽ nện cả nửa cái đầu vào mặt đất!
Chỉ là Liệt Diễm Ma Giáp thú trước khi chết rốt cuộc ngưng tụ một lần ma pháp, nhưng ngay cả cơ hội phóng thích cũng không có đã bị hắn một quyền gõ chết, hỏa hệ nguyên tố bộp một tiếng, từ trong miệng nó bắn ra bốn phía hóa thành một cỗ sóng lửa!
Những sóng lửa kia vừa bổ tới bên người Trương Đức Bưu liền bị vô hình đấu khí đẩy ra, không thể gây tổng thương chút nào cho bọn hắn.
"Tiểu khả ái của ta…"
A Bố Dã Môn vương tử thân thủ cực kì mẫn tiệp, từ trên lưng Liệt Diễm Ma Giáp thú xoay người nhảy xuống, nhìn thấy tọa kị bảo bối của mình đột tử tại chỗ không khỏi giận tím mặt. Đột nhiên lại thấy một con cọp có cánh từ trên vai thiếu niên đã đánh chết tọa kị của mình bay lên, vọt tới thi thể Liệt Diễm Ma Giáp thú, vui mừng khôn xiết kêu lên: "Long tinh của ta!"
Con cọp hung tàn kia ngọam lấy cổ Liệt Diễm Ma Giáp thú một phát, kéo thi thể phì phạch bay đi mất, chắc là trốn ở một chỗ vui vẻ ăn uống rồi.
A Bố Dã Môn vương tử một chút cũng không vui, mặt đen càng thêm đen, nhấc roi vung đến chủ nhân của con cọp, nổi giận mắng: "Tiện dân nơi nào…"
Trương Đức Bưu nhíu mày, duỗi hai ngón tay kẹp lấy roi, đang muốn cho hắn ăn chút thiệt thòi, đột nhiên một tướng quân thân mặc thiết giáp xuất hiện bên người A Bố Dã Môn, thủ chưởng vừa chuyển, lập tức một cỗ kình phong như phô thiên cái địa đè xuống, mang theo vô biên vô hạn tuyết hoa, băng hàn vô cùng!
Trương Đức Bưu sắc mặt kịch biến, tâm niệm vừa động, Long Mông Bảo Tượng khí từ đan điền gào thét lao ra, dùng trạng thái xoắn ốc cuộn đến song chưởng, hô một tiếng trọng trọng nghênh đón!
Cùng lúc đó, bên cạnh hắn cũng thoáng hiện một đạo kiếm quang. Kiếm quang như dải lụa hướng khí thế trầm trọng như núi kia bổ tới, chính là chàng thanh niên cứu người kia xuất thủ tương trợ.
Trương Đức Bưu cùng người thanh niên này có thể gọi là tuổi trẻ tài tuấn, liên thủ vẫn không cách nào ngăn một kích của đối thủ. Trường kiếm của thanh niên kia đọan liệt từng khúc, mà Trương Đức Bưu cũng rên lên một tiếng, Loa Tòan đấu khí cùng với lọai đấu khí băng hàn như nước thủy triều của đối phương gặp nhau, chỉ có thể công phá ngọai vi đấu khí của đối phương đã vô lực đi tiếp.
Sau đó thuần túy là man lực va chạm, ầm ầm một tiếng, Trương Đức Bưu cùng thanh niên kia bay ngược ra, rơi trên mặt đất nhịn không được lảo đảo lui lại vài bước.
Thanh niên kia hiển nhiên tinh thông một lọai phương pháp tá lực, bộ pháp quỷ dị, mà Trương Đức Bưu lại bước đi trầm trọng, lưu lại trên mặt đá xanh lát đường dấu chân liên tục, sâu gần ba thốn.
Vị tướng quân Ô La quốc kia nhẹ kêu một tiếng, hiển nhiên không ngờ hai người này vậy mà có thể tiếp được một kích tòan lực của hắn, đang muốn ra tay lần nữa, đột nhiên nghe thấy trên tửu lâu bên phải đường truyền ra một tiếng cười to: "Shelton Pula thị vệ, không cần đánh nữa, lên đây đi!"
"Vâng, điện hạ!" Thanh niên kia khom người thi lễ, sau đó đi lên tửu lâu.
Trương Đức Bưu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một quý tộc công tử đứng trên ban công quán rượu, khí chất vô cùng cao quý, không khỏi nao nao: "Nam Minh thái tử? Hắn như thế nào cũng tới?"
"Roth tướng quân, sao lại không giết chúng đi?" A Bố Dã Môn vương tử giận tím mặt, trách mắng: "Bọn chúng dám động thủ với bản vương, còn giết chết tọa kị yêu quý của ta, không trừng phạt bọn chúng, thể diện Ô La quốc ta bỏ đi đâu hả?"
Roth nhẹ nhàng lắc đầu, mềm mỏng nói: "Điện hạ, đó là Nam Minh thái tử."
A Bố Dã Môn vương tử vội vàng im miệng. Nam Minh cùng Bắc Chu là hai đại quốc, không phải những cao nguyên tiểu quốc bọn hắn có thể chống lại. Vạn nhất chọc giận Nam Minh thái tử, hắn dẫn theo một chi đại quân tới, còn không đem Ô La quốc san thành bình địa.
A Bố Dã Môn vương tử tròng mắt đảo vòng, chỉ vào Trương Đức Bưu, cả giận nói: "Người này không phải thái tử gì cả, Roth tướng quân, giết hắn cho ta!"
Trong mắt Roth tinh quang lóe lên, đang muốn động thủ, đột nhiên một đầu lục long từ không trung bay xuống, rơi trên đường phố. Kị sĩ trên lừng rồng nhảy xuống, đúng là Long kị sĩ Crowl từng bị Truơng Đức Bưu đập bầm dập một lần, hướng A Bố Dã Môn cười bồi nói: "Điện hạ, người này tốt nhất cũng không nên đụng…"
A Bố Dã Môn vương tử giận dữ nói: "Cả hắn cũng là vương tử chó má gì sao?"
Long Kị Sĩ Crowl cơ mắt khẽ giật, thầm nghĩ: "Cả ngài chẳng phải cũng là vương tử chó má sao?" Bất quá lời này hắn đương nhiên không dám nói ra miệng, thấp giọng giải thích: "Hắn cũng không phải vương tử quốc gia nào, nhưng đạo sư của hắn là một vị Thánh Ma Đạo, ngài nên suy nghĩ một chút…"
A Bố Dã Môn sau nửa ngày im lặng, đột nhiên gắt một cái thật mạnh, giận dữ nói: "Xui quá vậy, đệ tử Thánh Ma Đạo cũng có thể đụng! Roth Đại Tướng Quân, chúng ta dứt khóat về nước a, tránh khỏi bị khinh bỉ ở Ngự Kinh! Còn ngươi nữa Crowl, là rồng của ngươi khiến bảo bối của ta sợ đến phát cuồng không khống chế được, việc này ngươi phải chịu trách nhiệm!"
Crowl Long Kị Sĩ liên tục cười khổ: "Ta bồi cho điện hạ là được." Quay đầu đi về phía Trương Đức Bưu, vỗ vỗ vai hắn, nháy mắt mấy cái, thấp giọng cười: "Đức Bưu Man Chuy, ngươi thiếu ta một nhân tình!" rồi quay đầu cùng A Bố Dã Môn rời đi.
Trương Đức Bưu buồn bực vạn phần: "Ta lúc nào trở nên quen thuộc cùng hắn vậy a? Còn nữa, ta lúc nào lại có lão sư là Thánh Ma Đạo Sư vậy? Chẳng lẽ hắn nói chính là Cameron Ridge tiền bối… Bà mẹ nó, kinh thành thật sự là mạc danh kì diệu!"
Trương Đức Bưu đang muốn bỏ đi, đột nhiên trên tửu lâu lại truyền tới tiếng cười của Nam Minh thái tử: "A Man huynh đệ, mời lên nói chuyện! Từ khi từ biệt ở Lợi Đán thành, chúng ta đã lâu không gặp!"
Trương Đức Bưu ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bên người Nam Minh thái tử nhiều hơn một vị nam tử trẻ tuổi, khí chất đồng dạng vô cùng cao quý, khí độ ung dung, cùng tỏa sáng với Nam Minh thái tử, phảng phất như hai hòang giả cao cao tại thượng.
"Đại Chu hòang thái tử điện hạ…" Trương Đức Bưu trong lòng nhảy dựng. Tuy hắn chưa từng gặp Đại Chu hoàng thái tử, nhưng thân khí chất này căn bản không phải vương tôn quý tộc có thể mô phỏng, đồng dạng cũng không phải quốc vương vương tử các tiểu quốc xung quanh có thể với tới, chỉ có Đại Chu cùng Nam Minh hoàng đế hoặc thái tử mới có thể có được lọai khí độ bất phàm này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.