Chương trước
Chương sau
Trương Đức Bưu nghỉ ngơi hai ba ngày mới hết cơn đau đầu, ngay sau đó liền bị gọi đến phòng viện trưởng làm việc.
Thiếu niên đẩy cửa ra, chỉ thấy Bane Claren đang nghịch một thanh trường đao. Chuôi đao dài hơn nửa thước, chiều rộng ước chừng năm ngón tay, toàn thân đen thùi không phát ra một tia sáng, phát ra một cỗ hàn khí bức người.
Bây giờ đang là lúc giao mùa giữa xuân và hè, khí trời dần dần nóng bức nhưng nhiệt độ trong phòng làm việc của viện trưởng lại giống như đầu xuân, có thể nhìn thấy miệng thở ra khói trắng.
Trương Đức Bưu vừa mừng vừa sợ:
- Viện trưởng, chẳng lẽ binh khí đã được chế tạo xong rồi?
Sau đó vừa nghi hoặc, nói:
- Bích Tỳ đàm kim vốn màu xanh biếc, tại sao thanh đao này lại đen như mực vậy?
Bane Claren khẽ cười một tiếng, đấu khí điên cuồng dũng mãnh tiến vào thanh trường đao, chỉ nghe thanh đao phát ra những tiếng "vù vù", đột nhiên đao mang màu bích mạnh mẽ phóng ra, một đạo đấu khí hình thành lưỡi đao bám trên thân đao, làm cho thanh đao trở nên to lớn vô cùng, tựa như một thanh đại đao dài ba thước, rộng một thước.
Thân đao đen thùi, giờ phút này đã mang màu lục bích, thậm chí ngay cả lưỡi đao do đấu khí hình thành cũng nhuốm màu xanh biếc, giống như một khối phỉ thúy trong suốt một nửa, mang theo hơi thở mùa xuân.
- Bả đao này khi chế tạo, được bao bọc bên ngoài một lớp ô kim hàn thiết, che lấp quang mang của Bích Tỳ đàm kim đi. Giá trị ô kim hàn thiết cũng xa xỉ, cũng là một dạng kim loại truyền dẫn đấu khí tốt
Bane Claren nhẹ nhàng vuốt ve thân đao, nói:
- Nếu như không che đi quang mang của Bích Tỳ đàm kim, chỉ cần ngươi cầm thanh đao này đi ra ngoài, ba ngày sau có lẽ ta phải nhặt xác giúp ngươi rồi!
Trương Đức Bưu suy nghĩ một chút, cảm thấy quả thật như vậy, Bích Tỳ đàm kim vốn là kim loại dẫn đấu khí tốt nhất, giá trị liên thành, chính mình mang theo một thanh đao làm bằng Bích Tỳ đàm kim ra ngoài, chắc chắn sẽ bị người khác đuổi giết tranh đoạt. Cho dù người khác giết hắn không được, nhưng cao thủ Thiên Mang – Già La tộc cũng sẽ nghe tiếng mà đến.
Dù sao, Bích Tỳ Đàm Kim phủ vốn là một trong tam đại gia truyền chí bảo của tộc Già La, nghe nói vì tìm kiếm hai thanh chiến phủ này, ngay cả những cao thủ lánh đời của Già La tộc cũng xuất động, Trương Đức Bưu ghi nhận bản thân mình không thể chống lại cả thành Thiên Mang được.
- Đến khi ngươi trở thành Man đấu sĩ, đạt đến cảnh giới đấu khí như đao, lúc đó ô kim hàn thiết cũng không thể che lấp quang mang Bích Tỳ đàm kim được, đến lúc đó cho dù ngươi gặp người tộc Già La cũng có khả năng tự bảo vệ mình. Bất quá, thanh đao này quá dài, không có biện pháp chế tạo vỏ đao, ô kim hàn thiết cũng cực kỳ quý trọng, ngươi xuất môn cũng nên cẩn thật một tí.
Bane Claren giao thanh đao cho Trương Đức Bưu, cười nói:
- A Man, thanh đao này còn chưa có tên, không bằng gọi nó là "Ô Lý Dương Xuân*" nhé?
[*mùa xuân màu đen]
- Ô Lý Dương Xuân quá tao nhã, gọi nó là Bích Tỳ đi!
Trương Đức Bưu nhẹ nhàng vuốt ve thân đao, yêu thích không rời tay, chỉ thấy trên thân Bích Tỳ đao có rất nhiều ký hiệu kỳ lạ, hoa văn được sinh ra khi rèn nên thanh đao này bị một lực lượng kỳ diệu tổ hợp lại một chỗ, hình thành nên bảy đạo ma pháp trận quỷ dị.
Đao cũng không nặng, chỉ khoảng trăm cân, Trương Đức Bưu thử ngưng tụ tinh thần lực, tập trung vào thanh đao, nhất thời kích thích ma pháp trận trong Bích Tỳ đao, khiến sức nặng đột nhiên tăng thêm vài lần.
Trương Đức Bưu không khỏi khen hay, sau đó lại điều động một cỗ Dã Man kình trong cơ thể truyền vào trong Bích Tỳ đao, chỉ cảm thấy đấu khí thông suốt, không hề gặp trở ngại, tựa như cánh tay của chính mình.
Trường đao bị đấu khí kích thích, phát ra âm thanh vù vù rất nhỏ, mặt ngoài đen nhánh lộ ra một tia xanh biếc.
Bane Claren chứng kiến cảnh tượng này, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ kinh dị: "Tiểu tử này tiến cảnh thật nhanh, không tới thời gian nửa năm, hắn đã bắt đều luyện hóa Dã Man kình thành Man đấu khí rồi! Điều này có thể nói…"
Lão Bane sờ sờ chòm râu quai nón của mình, âm thầm tự đắc trong lòng: "Con mẹ nó, ánh mắt của lão tử thật sự quá tốt!
- A Man, ngươi không muốn thử đao sao?
- Thử đao? – Trương Đức Bưu nghi hoặc nhìn về phía Bane Claren.
Lão đầu nhìn bức tượng điêu khắc trong phòng, thuận miệng nói:
- Nếu như ta có một thanh bảo đao như vậy, khẳng định trong lòng ngứa ngáy khó chịu, muốn tìm vật gì đó chém một cái, tâm tình mới vui sướng thoải mái.
Nghe hắn nói vậy, trong lòng Trương Đức Bưu thật sự có một loại dục vọng muốn thử đao, tay vừa lộn, một đạo ánh sáng màu đen hiện lên, bức tượng điêu khắc trong phòng làm việc viện trưởng vô thanh vô tức chia thành hai nửa, nửa trên đổ xuống, ngã "ầm" trên mặt đất!
- Thật sự là một thanh ma đao!
Trương Đức Bưu không nhịn được khen, thở dài nói:
- Một đạo này ta chém vào bức tượng đồng, ta lại không hề cảm nhận được tí lực cản nào!
Bane Claren mỉm cười nói:
- Chém xong thấy hưng phấn không?
Trương Đức Bưu dùng sức gật đầu:
- Hưng phấn! Sau khi thử đao xong quả thật có một loại cảm giác vui vẻ sung sướng! Viện trưởng, trước kia ta nghĩ sai về ngài rồi, ngày quả thật là một người tốt!
- Đừng có vội cảm kích ta sớm quá, bây giờ chúng ta bắt đầu tính toán sổ sách với nhau.
Bane Claren cầm một quyển sổ kế toán trên bàn làm việc, cười tủm tỉm nói: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
- Bích Tỳ đao là vũ khí ta đáp ứng cung cấp cho ngươi, phần tài liệu Bích Tỳ đàm kim này cũng không tính, phí rèn đao cùng phí gia công cũng không tính, nhưng mà tiền ô kim hàn thiết ngươi phải trả, đại sư Grand cũng nể mặt ta nên bớt cho ngươi tám phần, cộng hai ngàn kim tệ.
- Đắt vậy sao…. – Trương Đức Bưu ngây người.
- Còn nữa, từ khi khai giảng đến giờ đã được bốn tháng hai tuần, ngươi phá hủy hai cái đèn đường ma pháp, trong giáo quy quy định, cố ý phá hư tài sản chung bị phạt gấp ba, một cây đèn đường trị giá ba trăm kim tệ, hai cây đèn đường nhân ba, vậy ngươi nợ trường học một ngàn tám trăm kim tệ.
- Hả?
- Được rồi, một tháng trước, ma sủng của ngươi đại náo ban ma pháp lớp sáu, làm cho ba mươi vị học sinh năm lớp sáu bị hôn mê, thậm chí cả đạo sư cũng bị, làm cho toàn thể giáo viên rất có ác cảm. Chuyện này ta đã sắp xếp ổn thỏa cho ngươi, nhưng bọn đệ tử cùng giáo viên lớp sáu yêu cầu ngươi phải bồi thường "tinh thần phí" cho bọn họ, tổng cộng năm nghìn kim tệ.
Trương Đức Bưu vội vàng chối:
- Đó là do Thái ca làm, chính là con Lục Dực Kim Quang tê đó, liên quan gì đến ta.
Bane Claren hừ lạnh một tiếng, nói:
- Lục Dực Kim Quang tê không phải do ngươi mang đến sao? Chỗ ký gửi đã ghi vào trong sổ sách, điều đó ngươi phủ nhận được sao? Còn nữa, khi ngươi kí gửi sủng vật, khu tự dưỡng liên tiếp có ma sủng mất tích, tổng cộng bảy con Tê ngưu, tám con Đại Cước thú, hai con Griffin, ba con Giác ưng, năm con Hà mã, mười hai con Thảo Nguyên Hỏa Thán câu, cùng với….
Nghe tính toán như vậy Trương Đức Bưu hãi hùng kinh sợ, dùng chân nghĩ cũng ra, những thú cưỡi do học sinh cùng giáo viên ký gửi, khẳng định đã bị một con cọp lớn có cánh mang đi đánh chén rồi!
- À, còn nữa, người quản lý tại nơi ký gửi cũng mất tích rồi!
Trương Đức Bưu chết đứng ngay tại chỗ, cũng may Bane Claren kịp thời bổ sung một câu:
- Căn cứ điều tra, người quản lý đã chạy trốn, chạy về quê cũ ở nông thôn. Theo lời kể của hắn, mỗi buổi tối hắn đều thấy một con cọp sáu cánh to lớn, xé rách lồng sắt nhốt thú ở chỗ hậu cần, vừa ăn thú cưỡi của người khác vừa nói….
- Bây giờ cả thành Philina, ai cũng biết Thái ca ta hung tàn rồi!
- Còn điều cuối cùng!
Bane Claren không ngại "ra đòn" chưa đủ, mỉm cười nói:
- Bước tượng điêu khắc bằng đồng ngươi vừa mới chém, chính là đồ cổ do viện trưởng đầu tiên của Tinh viện sưu tầm, nghe nói là một đại tác phẩm của một vị đại sư ngàn năm trước, giá trị không thể nào tính toán được. Ta rất chán ghét đồ cổ, mỗi ngày đều nhìn thấy nó thật bực mình, bất quá ngươi một đao phá hủy nó, ta cũng đành phải theo luật mà làm việc, ngươi đóng phạt cho ta mười vạn kim tệ đi nhé.
Trương Đức Bưu không nhịn được nữa, ủy khuất nói:
- Viện trưởng, là ngươi bảo ta chém mà!
- Ta nói thật sao? Ta chỉ thuận miệng thôi mà, ai bảo ngươi chém thật…
Rốt cục Bane Claren cũng lộ ra cái đuôi hồ ly, rút một tờ giấy trên bàn ra, mỉm cười nói:
- Đến đây đi tiểu tử, ký vào hiệp ước này đi, sau khi ký rồi, ngươi chính là người của Tinh viện chúng ta, mấy cái thứ tiền bồi thường thiệt hại gì đó cũng không cần ngươi trả đâu.
- Có loại chuyện tốt này? – Trương Đức Bưu lộ vẻ cảnh giác:
- Đây là hiệp ước gì?
Bane Claren cười tủm tỉm nói:
- Nếu như ngươi muốn nghe nói dối thì bản hiệp ước này chính là thư cam kết, cam kết Đức Bưu Man Chuy các hạ trở thành chấp sự danh dự cho học viện Tinh Mang, làm việc trong mười năm. Còn nếu như nghe nói thật thì bản hiệp ước này chính là khế ước bán thân, ngươi làm công cho lão tử mười năm, nhưng một đồng lão tử cũng không trả cho ngươi.
Trương Đức Bưu hoàn toàn bái phục, đã sớm biết lão nhân này không phải người tốt, thật không nghĩ tới mình lại vô tri vô giác trúng phải kế sách "dùng để lừa trẻ con" như vậy, vạn phần không cam lòng ký tên vào hiệp ước.
Bane Claren thu hồi hiệp ước, an ủi nói:
- Đừng cuối đầu ủ rũ như vậy, sau khi ngươi trở thành chấp sự như vậy đã trở thành người Tinh viện chúng ta rồi. Tinh viện chúng ta chỗ tốt khác không nói, chỉ là lòng người luôn đoàn kết, tiến cùng tiến lui cùng lui. Ngươi có gây chuyện ở bên ngoài, sau đó trốn vào trong Tinh viện, tuyệt đối không ai dám động đến ngươi!
"Đây là học viện hay xã hội đen vậy trời?"
Một hồi lâu Trương Đức Bưu không nói gì, đột nhiên nói:
- Viện trưởng, ta vẫn còn muốn hỏi ngài một việc, ngài cũng không nên tức giận…
- Chuyện gì?
Trương Đức Bưu hạ giọng xuống, hỏi nhỏ:
- Ngài làm nhiều chuyện xấu như vậy, chẳng lẽ không sợ trời phạt sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.