Giường gỗ rộng một mét hai trong nhà gỗ nhỏ không thoải mái và chắc chắn bằng giường đôi rộng mét tám ở nhà Ninh Du, nhưng Ninh Du chỉ thích “mây mưa” trên chiếc giường nhỏ này với Lý Mộ. Bởi vì không gian hạn hẹp thường khơi gợi trí tưởng tượng không giới hạn.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy xung quanh không có ai, Lý Mộ cũng đã dậy từ sớm.
Ninh Du đứng dậy dụi mắt, phát hiện Lý Mộ mang theo máy tính xách tay, lúc này đang ngồi ở bàn ăn, đeo tai nghe không dây vừa uống cà phê, vừa làm việc.
“Chào buổi sáng.” Ninh Du vươn vai, nhặt bộ đồ ngủ bị ném trên đất lên, mặc vào, sau đó đi chân trần vào phòng bếp. Hệ thống sưởi trong nhà gỗ được bật hơi cao, một đêm trôi qua, cổ họng của Ninh Du đã khô khốc, cậu rất cần một chút nước lúc này.
Lý Mộ lơ đãng liếc nhìn Ninh Du, định nhắc Ninh Du rằng máy tính đang bật camera, nhưng anh mới chỉ hé môi chưa kịp phát ra âm thanh, Ninh Du đã đặt cốc nước trên tay xuống, bước vài bước ngồi vào lòng ôm lấy cổ anh: “Đêm hôm qua anh mãnh liệt quá.”
Lý Mộ vội vàng ấn nút tắt tiếng, nói với người trong tay, “Du Du, tôi đang họp.”
Vì để không cho camera quay đến chỗ Ninh Du, nên Lý Mộ đã không sử dụng máy tính ở bàn làm việc mà cố ý để camera hướng ra ngoài cửa sổ. Nhưng không ngờ, Ninh Du vừa tỉnh giấc đã lao thẳng vào ngực anh.
“A?” Ninh Du bối rối quay đầu lại, chỉ thấy phần mềm cuộc họp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/da-man-thanh-nghien/1022006/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.